Dịch: Qiu Xian
Vân Nam Đại Lý
Đứng trước quảng trường biển người như dệt (người đông), người địa phương, tiểu thương, du khách ba lô (khách du lịch chỉ có hành lý gọn nhẹ là một chiếc ba lô) khắp nơi.
Cũng bao gồm những người giống Dư Nam.
Cô ngồi trên lan can đối diện nhà ga, hai cái chân nâng lên không trung, nhai kẹo cao su, môi chậm rãi nhóp nhép, hút thành tiếng “tạch tạch” (âm thanh khi nhai và thổi sing-gôm).
Thời tiết hôm nay không tồi, rõ ràng rực rỡ dưới ánh mặt trời, gió mát thổi qua nhiều lần, bầu trời xanh thẳm, ẩn sâu, không có mây, thỉnh thoảng có máy bay từ phía trên vút qua.
Dư Nam nheo mắt lại nhìn trời, xích cái mông lại, lan can quá nhỏ, làm mông cô bị đau.
Cô điều chỉnh tư thế, tiếp tục nhìn đám người qua lại, lại một dòng người ùa ra từ cổng, rất nhiều gương mặt tràn ngập nụ cười, hoặc phấn khởi, hoặc thảnh thơi.
Một đôi tình nhân đứng yên cách đó không xa, lưng dựa vào nhà ga Đại Lý, giơ điện thoại lên, tìm kiếm góc chụp để selfie.
Hai người chụp được một lát, gom lại từ đầu rồi nhìn sơ qua kết quả chụp trước đó, cô gái hình như không hài lòng, bĩu môi lên tay chỉ vào nhà ga sau lưng rồi nói gì đó với chàng trai, chàng trai khó xử, nhìn qua hai bên, tầm mắt tập trung vào Dư Nam.
Chàng trai cúi đầu dỗ dành bạn gái hai câu, đi tới chỗ Dư Nam, thân thiện hỏi: “Chào chị, có thể giúp tụi em chụp tấm hình được không?”
Dư Nam nhảy xuống: “Được.”
Cô nhận điện thoại, chàng trai chạy lại bên cạnh cô gái đứng thẳng. Thân mật ôm vai đối phương.
Dư Nam điều chỉnh góc độ, dưới ánh mặt trời nhìn không rõ màn hình, cô nghiêng đầu, nhìn thẳng về phía hai người. “Một, hai...”
Cô hô.
“Ba” Lúc gần thốt ra, đột nhiên chàng trai quay đầu hôn lên bên tóc của cô gái.
Ban ngày trời sáng, cô gái cười tươi như hoa, chàng trai thu mắt lại thâm tình, hình ảnh ngưng lại tại thời khắc này.
Dư Nam hoàn toàn sững sờ, cô gái rõ ràng cũng không ngờ tới, ngạc nhiên cùng thẹn thùng, đôi mắt nai nhỏ như trừng lên nhìn chàng trai.
Chàng trai gãi đầu, chạy về phía Dư Nam.
“Cảm ơn.” Đôi má chàng trai lại ửng đỏ, cúi đầu xuống, không dám nhìn cô.
“Không có gì.”
Dư Nam mím môi lại, đưa tay chỉ về phía cái bảng bên cạnh hàng rào: “Có cần gì nữa sao?”
Chàng trai rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn một chút, lại trở nên quẫn bách: “Xin lỗi, tụi em là du lịch nghèo.”
Dư Nam cười cười: “Không sao.”
Đưa mắt nhìn hai người đi khỏi, Dư Nam trở lại chỗ ban đầu.
Sự việc vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện, khôi phục lại trạng trái lúc nãy.
Lần này cô đã ngồi rất lâu, không có ai chú ý tới cô.
Khí hậu cao nguyên là như vậy, mùa hè thì nhiệt độ khô hanh rất nóng, không khí loãng, người lần đầu tiên tới sẽ không thích ứng được. Ngược lại, ở lâu rồi, sẽ yêu cái khí hậu khô lạnh ở nơi này.
Mặt trời rực rỡ trên không, thiêu cháy người Dư Nam, nóng rát.
Tia sáng in xuống mặt đất một bóng hình nho nhỏ, hình dáng rõ ràng, càng lộ rõ vẻ gầy gò. Dư Nam động một chút, lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, đưa lên bên miệng, nhả kẹo cao su ra, vo tròn lại, lại nhét trở vào túi.
Có vài người đi ngang qua trước mặt, chưa tới hai bước thì dừng lại, có một người đàn ông quay lùi lại, đứng yên trước mặt cô, nhìn kĩ từ trên xuống dưới.
Đỉnh mặt trời đột nhiên bị che khuất, cô bị bao phủ ở giữa bóng râm.
Vóc dáng người đàn ông mười phần cường tráng, vai nở nang, tay dài chân dài, cắm vào túi, cứ như vậy mà nhìn cô chằm chằm không nháy mắt.
Phía sau có mấy người đang đợi, hoảng hoảng sợ sợ, bộ dạng bảo sao nghe vậy.
Ánh mắt Dư Nam rạng rỡ, ngẩng đầu lên đối mặt với anh ta, đối phương thật sự quá cao, cổ cô hơi mỏi.
Người đàn ông cuối cùng mở miệng: “Chúng ta từng gặp nhau?”
Là câu hỏi.
Có lẽ là ánh nắng chói mắt, cô có hơi chóng mặt, đột nhiên lại ở chỗ mát, tuyến lệ kích thích, mắt rốt cuộc có chút nở ra.
Dư Nam dời ánh mắt, cười nói: “Bắt chuyện cũng cần phải theo kịp thời đại.”
Người đàn ông sững sờ, cười một cái rồi đi.
Dư Nam ngồi lại dưới trời nắng. Cô nhíu mày, thầm nói: Cái thời tiết quỷ quái, khó chịu muốn chết.
Người đàn ông đi chưa được hai bước thì quay trở lại, lần này không giúp cô che nắng mà đứng ở bên cạnh, bĩu môi: “Giá bao nhiêu?”
Bên cạnh cô có một tấm bảng hiệu, bên trên có viết, “Thành cổ Lệ Giang - Núi tuyết Ngọc Long - Hồ Lô Cô, chỉ đi chơi 5 ngày, không vào cửa hàng và không mua sắm”*, hai hàng chữ lớn viết xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như không để tâm vào cách viết.
*Vì du lịch giá rẻ nên các công ty du lịch thường hay bắt ép khách du lịch vào các cửa hàng mua sắm để họ có hoa hồng.
Lộ trình đi du lịch thông thường nhất, lại là du ngoạn Vân Nam kinh điển, người tới lần đầu mà không đi những chỗ này cũng được xem như một loại nuối tiếc.
“Ba ngàn.” Cô nói.
Người đàn ông rờ rờ trán, nâng khóe mắt, không chấp nhận: “Cái giá này đáng sao?”
“Đáng.”
Người đàn ông muốn cười lại thôi: “Đáng giá thế nào?”
Dư Nam chỉ chỉ cái bảng: “Chỉ chơi không mua sắm.”
“Nhà khác cũng làm được.”
Dư Nam chắc chắn: “Làm không được.”
Người đàn ông không nói gì, lại cúi đầu nhìn thẳng vào Dư Nam mà không hề cảm thấy mạo phạm, lỗ mãng.
Nhận công việc hạn chế, nước da màu mật ong nhạt của cô lộ ra ngoài, không phải kiểu da đen nhánh bóng loáng như người địa phương. Làn da của Dư Nam nhẵn mịn, đều màu mật ong, giống một loại biểu tượng cho sức khỏe đỉnh cao.
Vầng trán đầy đặn, tóc đuôi ngựa được buộc cao lên, đuôi tóc không dài, không gọn lại với nhau.
Càng lộ vẻ xinh đẹp, tỏa nắng.
Người đàn ông lại nhìn một lúc, hỏi: “Hướng dẫn viên chui?”
Dư Nam vô thức sờ vào tờ chứng nhận hướng dẫn viên du lịch, mới nhớ là mấy ngày trước có xung đột với khách du lịch, vì quá kích động nên đã ra tay đánh đối phương, bị công ty du lịch cho nghỉ dài ngày, bây giờ đang đợi biện pháp xử lý cuối cùng.
Dư Nam gật đầu: “Đúng.”
Đối phương giống như là rảnh rỗi không có chuyện làm nên đến đùa giỡn cô, dường như cũng không có gì thích thú, tùy tiện nói đôi ba câu rồi hết chuyện để nói, quay người một cái mà đã sớm dừng ở bên con đường buôn bán, nghênh ngang rời đi.
Du Tùng ngồi vào chỗ, nhịn không được mà liếc nhìn người con gái ngoài cửa sổ vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, khom lưng cúi đầu không biết là đang nghĩ cái gì.
Ánh nắng đang chuyển đi, miếng đệm lót lan can dưới cẳng chân và đùi có chút lõm. Ở góc độ của anh có thể nhìn thấy bờ mông của đối phương, chiếc quần hot pants bao chặt lấy, lộ ra vẻ mượt mà, căng tròn.
Áo rất ngắn, éo rất nhỏ. Tua áo ở vạt dưới lưa thưa, lờ mờ lộ ra đai quần short đen mỏng.
Du Tùng thản nhiên thu ánh mắt lại. Chiếc xe tăng tốc, thân ảnh mỏng manh đẹp đẽ dần dần bị bỏ lại phía sau.
Xe thương vụ chạy trên đường cao tốc, còn một chiếc theo sau, là xe của Lữ Xương Dân.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau thì chuông điện thoại vang lên.
Du Tùng nhìn cuộc gọi tới, nhận điện thoại: “Alo?”
Đối phương nói: “Du ca, đến chưa?”
“Rồi.”
“Lữ Xương Dân cho người đến đón sao?”
“Ừ.” Anh đáp, rồi lại hỏi: “Chuyện bên kia cậu làm xong rồi?”
“Vâng, em đang ở sân bay, tối là đến Đại Lý được rồi.”
Du Tùng “Ừ” một tiếng, định kết thúc cuộc gọi.
Đối phương ngay lúc đó cao hứng, lại hỏi: “Nhiều năm không ngồi xe lửa, cảm giác thế nào?”
Du Tùng và Lữ Xương Dân từng có hai lần hợp tác nho nhỏ trước đó.
Lần này anh vì công trình lớn mà đến, Lữ Xương Dân và anh gặp mặt khá gấp, làm anh phải vội đi từ tối hôm qua, Dư Tùng và vài nhân viên đang ở Thành Đô, lúc chạy vội đến sân bay, vô tình gặp được quản lý hàng không, biết được tất cả chuyến bay sau đó đều bị hoãn, cân nhắc một chút liền gọi cho Trương Thạc đặt mấy ghế giường nằm.
Như vậy là đã trễ hẹn 1 ngày với Lữ Xương Dân.
Toa giường nằm ở một nhà ba người, đứa trẻ nhỏ vừa mới đầy tháng, nửa đêm la khóc không ngừng, xe lửa chạy từ từ chậm rãi, rung rung không ngừng, Du Tùng gần như cả đêm không ngủ.
Anh xoay xoay cái cổ, nhịn không được cười mắng: “Mẹ nó đừng nhắc nữa, đến giờ đầu vẫn còn đau đây, eo cũng không được linh hoạt.”
Trương Thạc trêu chọc: “Anh bây giờ trẻ tuổi đẹp trai, mới thế đã “không được” rồi?” Cậu ta nhấn mạnh câu chữ, lại cười trên nỗi đau của người khác: “Tình trạng của anh bây giờ, đừng để Lữ Xương Dân cho vào tròng đi.”
Du Tùng hừ lạnh, phun ra ba chữ: “Không thể nào.”
Đầu dây bên kia tiếp tục cười, Du Tùng không muốn để ý đến cậu ra, trực tiếp cúp điện thoại.
Đi thêm nửa tiếng nữa thì dừng lại ở khách sạn Đông Lai tại thị trấn Hải Đông, có người ra mở cửa xe, xách hành lý. Chỗ này không phải là lần đầu anh tới, như xe đã quen đường, cùng với nhân viên tiếp ứng đã cầm thẻ phòng đi thẳng lên phòng trên lầu.
Vào phòng rồi, việc đầu tiên là đi tắm. [Tác giả nhắc tới là tắm vòi sen]
Nửa khắc* sau, Du Tùng ở trền bước ra, bên hông quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, thấy được xương hông ghồ ghề, chật căng, dưới rốn là một hàng lông tơ màu đen rậm rạp, còn vương vài giọt nước, ánh sáng bên trong lúc mờ mờ ảo ảo.
*1 khắc là 15 phút đồng hồ
Anh giơ tay lên gảy tóc ướt, ngọn tóc ngắn và cứng chuyển động tung tăng trên những ngón tay, giọt nước vẽ ra đường vòng cung nhỏ trên không trung, rơi lên trán anh, ngực anh và rồi rơi xuống thảm.
Anh mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, đứng yên trước cửa sổ.
Cảnh sắc hồ Nhĩ Hải ngoài cửa sổ vừa nhìn đã thấu*, nước hồ như màu mực xanh lam, một màu xanh vô biên vô hạn, có một cơn gió nhẹ thổi lên sóng nước, làm hiện ra gợn sóng màu bạc. Thương Sơn ở nơi xa kia hình dáng mông lung, giống như là khoác lên một lớp sương mỏng, thật thật ảo ảo.
*Nhìn một cái là đã quan sát được hết tất cả. Câu thành ngữ ở trên mình chế có vẻ không đúng lắm.
Nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy một góc đất lớn bằng phẳng, cốt thép, cát, phế liệu, những tầng lầu cao trong công trình vững chắc mọc lên, nhưng trái lại lại có vẻ hoang vu, tiêu điều.
Du Tùng nhìn một hồi, hút xong điếu thuốc thì quay người trở lại.
Anh nằm ngửa trên ghế salon, tiện tay mở TV, TV cứ phát cái này rồi cái nọ, mắt anh dần khép lại, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Anh bị tiếng chuông liên hồi ngoài cửa đánh thức.
Mở mắt ra thì thấy màn đêm bủa vây.
Lòng Du Tùng hồi hộp, phản ứng đầu tiên là sờ lấy điện thoại, không hề có cuộc gọi nhỡ. Anh lấy tay vuốt mặt, đứng dậy đi mở cửa.
Trương Thạc miệng thầm ai oán, vui buồn thất thường liếc vào phòng: “Làm cái gì đây? Lâu muốn chết.”
Du Tùng không để ý đến cậu ta, ngồi lại xem điện thoại, tay di chuyển nhấn số, gọi đi.
Đối phương vẫn tắt máy.
Trương Thạc hỏi: “Gọi cho ai vậy?”
Du Tùng nói: “Lữ Xương Dân.”
“Hẹn lúc mấy giờ?”
“Vẫn chưa liên lạc được.”
Du Tùng trước đó từng nói với Lữ Xương Dân là sẽ đến trễ 1 ngày, đối phương tỏ vẻ là đã hiểu, cũng hỏi số hiệu tàu để phái người đi đón. Nhưng từ sáng sớm hôm nay trở đi, điện thoại đầu bên kia cứ luôn trong tình trạng tắt máy.
Trương Thạc: “Làm cái trò gì vậy?”
Du Tùng không lên tiếng, ánh mắt vẫn đặt trên điện thoại, đăm chiêu.
Mãi đến tám giờ tối, Lữ Xương Dân rốt cuộc đã gọi tới, liên tục xin lỗi: “Du lão đệ, xin lỗi nhé, công ty đột nhiên có một dự án, rất cấp bách, không thoát thân ra được. Tôi đã đi nơi khác rồi, một tuần sau mới về, cậu xem...”
Du Tùng vội nói: “Chuyện của Lữ tổng quan trọng, khi nào xong chúng ta hẹn lại sau.”
Trương Thạc vểnh tai lên nghe.
Âm thanh bên kia đinh tai nhức óc, lờ mờ có tiếng phụ nữ truyền tới: “Ra đây chơi đi, đừng có nghe điện thoại nữa mà...”
Giọng nói nũng nịu, lẳng lơ.
Trương Thạc giơ ngón giữa về phía Du Tùng.
Đầu bên kia cười lớn: “Chú em nói chuyện sảng khoái, anh thích. Như vậy, trở về anh sẽ làm chủ, chiêu đãi chú em đến nơi đến chốn.”
Du Tùng nghiến răng nhưng lại cười: “Lữ tổng anh khách sáo rồi.”
Hai người lại nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Trương Thạc tức giận: “Đứa cháu trai này đang chơi trò gì vậy, đùa ông sao?”
Ánh mắt đen của Du Tùng nghiêm lại: “Cứ để cho hắn gây khó dễ trước đi.”
Trương Thạc hỏi: “Anh nói xem có phải là hắn ta nhìn ra được cái gì không?”
Du Tùng cười lạnh: “Mẹ nó chuyện xấu làm nhiều thì khó tránh khỏi lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận. Có điều chúng ta là người kinh doanh, bàn chuyện làm ăn đứng đắn với hắn, không phải chuyện to tát gì.”
Trương Thạc nhíu mày: “Anh nói xem có phải hắn ta thật sự biết được tin tức của Tân Tả?”
Du Tùng trầm ngâm: “Lưu Đại Ba nói người quản lý ở Vân Nam này là Lữ Xương Dân, đã 17 năm rồi, Tương Tân Tả cô ấy...”
Trương Thạc đánh bạo nói: “Lỡ cô ấy đã chết rồi thì sao?”
Du Tùng nghiêng qua nhìn Trương Thạc một cái, Trương Thạc run lên.
Mười lăm phút sau, Trương Thạc nghe thấy một câu nói: “Tóm lại là, không thể quay đầu.”
Trương Thạc không nói gì. Cậu ta đặt hai tay sau gáy tựa đầu vào salon: “Tiếp theo làm gì đây?... Một tuần rảnh rỗi, về Tế Nam hay huyện Nghi?”
Du Tùng đáp lại một câu thế này “Đây là một kế hoạch rất dài, không vội được.”
Hai khuỷu tay Du Tùng chống lên đầu gối, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cư dân xung quanh đây không nhiều, người ở thưa thớt, hồ nước ở phía xa ngọn núi như đang ngủ say, ánh trăng ở trên cao, không chiếu sáng được toàn bộ màn đêm, chỉ thấy một dải ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ.
Đột nhiên trước mắt anh hiện lên một bóng dáng.
Du Tùng không trả lời cậu ra là đi Tế Nam hay là huyện Nghi, chỉ cười một cái, nói “Đi ăn cơm trước.”