Ngày đầu tiên sau hôn lễ là một ngày quang đãng, bầu trời trong xanh và nhiều nắng, rất lý tưởng cho việc hưởng tuần trăng mật. Hai vợ chồng mới cưới đang ngồi trên chiếc phi cơ chuyên dụng bay đến Hàn Quốc.
“Bộ trưởng Lee đã sắp xếp cho chúng ta trở thành đại sứ văn hóa đại diện cho đất nước giao lưu cùng quốc gia của họ. Nhưng xem ra là chỉ nhắm đến mình em thôi Đông Nghi thôi.”-A Cầu vừa đưa cho Hoàng Phong và Đông Nghi lịch trình cũng như nội dung họ sẽ phải làm cho tuần trăng mật này, nó không khác nào là một buổi diễn kịch giống như những buổi diễn kịch trước đây, có khác chăng ở đất nước xa xôi và nhiều định kiến lẫn tai tiếng này, mức độ nguy hiểm sẽ càng cao hơn nếu xảy ra sai sót.
Đông Nghi đáy mắt thoáng gợn khi nhìn xuống hình ảnh của đại sứ bên Hàn Quốc, cô trước nay không bao giờ xem qua phim ảnh hay Kpop nên các diễn viên thần tượng trong mắt cô toàn bộ đều giống nhau, nhưng người làm đại sứ lần này khuôn mặt không phải quá trẻ ư.
Hoàng Phong nhìn theo ánh mắt của Đông Nghi đang nhìn chăm chăm chàng trai trẻ với nụ cười tỏa nắng và khuôn mặt baby, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, cô có cần nhìn gã đàn ông khác không chớp mắt như vậy không. (Có một bình giấm chua đang bốc mùi nồng nặc ở đây ~)
“Anh bị bệnh sợ ống kính, cái này không thích hợp.”-Đông Nghi hờ hững lên tiếng, cô gắp tài liệu lại để sang một bên sau khi đã xem qua nội dung, về cơ bản không có vấn đề gì ngoài việc chồng của cô.
Hoàng Phong nghe nói mi mắt liền giựt mấy cái, điều vợ anh vừa nói chính là nhược điểm của Hoàng Phong.
Lúc nhỏ cùng ông nội tham dự buổi tiệc mừng thọ, do vô tình bị ngã trong lối vào, khi ấy toàn bộ máy ảnh và tiếng xầm xì từ mọi hướng đều đổ dồn về phía Hoàng Phong đồng loạt khiến anh sinh ra nỗi ám ảnh đáng sợ vô hình, từ đó không bao giờ xuất hiện trước ống kính nữa. Cái lần chụp hình cưới và cử hành hôn lễ, máy quay và máy chụp hình đều hạn chế đến tối thiểu. Nhưng lần này là giao lưu đại sứ văn hóa, Hoàng Phong không thể khống chế hết được những ống kính hướng về phía mình, điều này là điều rất đáng lo ngại.
“Tôi và đại diện bên Hàn Quốc cũng đủ rồi, anh không cần gượng ép.”
“Không được!”-Hoàng Phong đột nhiên cao giọng làm cho Đông Nghi bị giật mình, ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
“Ý tôi là mối quan hệ của chúng ta đã thu hút sự chú ý của mọi người, lần này đến Hàn Quốc bọn họ muốn đánh vào điểm yếu này để công kích em và tôi, chúng ta càng phải thể hiện tình cảm, qua sự kiện bộ Trưởng Lee cố tình sắp đặt này, chúng ta càng phải...”
“Vậy thì tiến hành như cũ, tôi ngủ một chút.”-Đông Nghi cắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của Hoàng Phong, nghiêng đầu sang một bên ngả người xuống nhắm mắt lại.
“À...”-Hoàng Phong có chút quê quê đưa tay lên vuốt nhẹ lỗ tai của mình, mong rằng thái độ của cô đối với gã đại sứ Hàn Quốc đó cũng lạnh nhạt như vậy.
“Trà gừng rất có công dụng.”-Đông Nghi không mở mắt, lời nói rất khẽ nhưng Hoàng Phong vẫn nghe rất rõ, khóe môi bất giác cong lên nụ cười vui sướng.
Đông Nghi tình cảm khoác tay Hoàng Phong bước vào buổi tiệc gặp mặt bộ trưởng Lee cùng nhân vật đại sứ nước chủ nhà và một số nhân vật khác bàn về việc tổ chức giao lưu văn hóa. Sau những màn chào hỏi lễ nghĩa, Hoàng Phong bây giờ cảm tưởng mình giống như một người vô hình giữa cuộc trò chuyện thân thiết của Đông Nghi cùng cậu nhóc người Hàn Quốc ấy.
“Annyeong-haseyo”-Đông Nghi niềm nở đón lấy cái bắt tay của chàng trai trẻ, giọng nói ngọt ngào bằng tiếng Hàn phát âm lưu loát không thua kém bất cứ người bản xứ nào: “Trông cậu đẹp trai hơn trong hình và phim ảnh nhiều, bộ phim Truyền thuyết Thái Bình Dương vừa rồi tôi đã xem không bỏ sót tập nào hết.”
Chàng trai trẻ tên Choi Min Hyuk chính là diễn viên mới nổi trong vai nam chính đình đám bộ phim Đông Nghi vừa nói, đôi mắt đen trong veo sáng lên, nụ cười như ánh mặt trời xuất hiện trên khuôn mặt nam tính càng thêm vạn phần cuốn hút, nếu như fan của anh bắt gặp hình ảnh này nhất định sẽ điêu đứng mà ngất xỉu vì hạnh phúc mất thôi.
“Chào chủ tịch, tiếng Hàn của chị rất tốt a, thật vui vì được giao lưu và hợp tác cùng...vợ chồng anh chị.”-Min Hyuk hơi khựng lại khi chạm phải ánh mắt phóng băng của Hoàng Phong đang nhìn mình chăm chăm, cười giả lả hoàn thành câu nói, rõ ràng không khó để nhận ra sự ghen tuông bộc lộ hết ra ngoài mặt của anh hiện tại.
Đông Nghi nhún vai, tự nhiên tiếp tục câu chuyện bàn về đề tài diễn xuất chuyên nghiệp của Min Hyuk mình vừa xem qua trong tài liệu trên phi cơ. Với khả năng của mình, không khó để cô nắm bắt và lấy cảm tình của một cậu trai trẻ, người ngoài nhìn vào đều thấy được cả hai rất thân thiết tuy chỉ mới lần đầu gặp mặt.
Hoàng Phong dù bên trong đang sôi sục ngọn lửa ghen tuông muốn bóp chết cái gì đó ngay lập tức nhưng ngoài mặt vẫn phải cố giữ hình tượng tỏ ra bình thường, dù biết rằng Đông Nghi là đang diễn xuất thôi, nhưng vì sao vẫn khiến anh khó chịu như thế.
Chết tiệt, ánh mắt của bọn họ như muốn nói rằng hai người này thật xứng đôi vậy. Người chồng như anh là không khí chắc?
*Tội nghiệp, thấy thương anh Phong gì đâu á, tại bây giờ anh ấy chưa có chỗ đứng trong lòng chị, về sau em sẽ tả anh lên tận nóc nhà luôn nha*
TBC.
p/s: Truyện này các nhân vật đều là của au, au có thể lấy tên một Nghệ sĩ Hàn nổi tiếng nhưng như thế có vẻ không tốt lắm, những ai là fan của Kpop có thể liên tưởng chàng trai này với idol mà mình thần tượng nha ^^