Hoàng Phong đang cùng Tiểu Lam chơi ghép hình trong phòng khách, một trong những thú vui của hai cha con nhà họ Hoàng.
“Con gái, tối nay con về phòng của mình ngủ đi nhé!”
Tiểu Lam tập trung vào những mảnh ghép hình trên bàn, bé con thản nhiên trả lời: “Tiểu Lam thích ngủ chung với mẹ, mẹ nói cũng muốn ngủ chung với Tiểu Lam mà.”
“Nhưng con cứ ngủ chung với mẹ mãi sẽ không có em bé để chơi đâu.”-Hoàng Phong ngon ngọt dụ dỗ, khóe môi cong lên nụ cười, anh tin chắc rằng lý do này rất hợp tình hợp lý để bé con vâng lời ngoan ngoãn về phòng của mình ngủ.
Đôi mắt ngây ngô to tròn nhìn lên ba, Tiểu Lam thành thật đáp: “Con thấy có em hay không cũng không còn quan trọng, bây giờ có ba chơi với Tiểu Lam rồi, tối con được ngủ với mẹ nữa, như thế này con thấy cũng tốt lắm.”-bé con vô tư nói không để ý thấy nụ cười đang dần tắt lịm đi của Hoàng Phong, tiếp tục lên tiếng: “Hơn nữa ba cũng thấy sức khỏe mẹ không được tốt, con không muốn mẹ phải mang thêm một đứa em, chắc sẽ vất vả lắm.”
Hoàng Phong đơ người mất vài giây với lý luận của đứa trẻ nhỏ này, có phải anh đã quá chủ quan tin chắc rằng Tiểu Lam sẽ về phe của mình nên mới không có chút phòng bị nào, bây giờ xem ra tình thế đã không còn tốt đẹp như anh tưởng, phải thay đổi kế hoạch tác chiến thôi.
“Chuyện đó tạm thời không bàn tới nữa đi, nhưng ba có chuyện muốn con phải trả lời thành thật với mình.”
“Dạ, ba cứ hỏi đi, Tiểu Lam không có chuyện gì giấu ba hết.”
“Có phải con đang thích một cậu nhóc trong trường hay không?”
Tiểu Lam bị câu hỏi của Hoàng Phong làm cho bối rối, khuôn mặt bỗng đỏ lựng lên ngượng ngùng khi trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh của Tiểu Minh. Làm sao mà ba bé con phát hiện ra được, Tiểu Lam đâu có hành động gì lộ liễu đâu.
“Cái này...không thể gọi là thích được, bạn ấy và con chơi thân với nhau thôi.”
Hoàng Phong ra vẻ hiểu chuyện phân tích với Tiểu Lam: “Giữa con trai và con gái không thể có thứ gọi là bạn thân được đâu, con coi nhiều phim như vậy chẳng lẽ không hiểu đạo lý đơn giản thế này sao?”
Tiểu Lam phồng má bị ba đoán trung tim đen, bé con chẳng còn tập trung vào việc xếp hình được nữa nũng nịu lắc tay Hoàng Phong: “Ba kỳ quá, con cũng không biết đâu, người ta còn nhỏ mà.”
“Con là con nít quỷ chứ còn nhỏ cái gì.”-Hoàng Phong trêu chọc Tiểu Lam, nhìn cái mũi chun chun đáng yêu của con gái, anh thích thú bóp nhẹ một cái, khuôn mặt này rất giống Đông Nghi còn nhỏ, nhưng lại điểm thêm nét tinh nghịch trẻ con làm cho anh không thể không yêu được.
“Ba thôi đi, muốn con trả phòng cho ba thì cứ nói, đừng có đi đường vòng ép uổng con gái nữa.”
“Con của ba thông minh ghê.”-Hoàng Phong xoa đầu Tiểu Lam tán dương, con của anh đã bảo rất lanh lợi giống anh mà.
“Có điều con về phòng của mình ngủ là một chuyện, còn ba có về được phòng với mẹ hay không con không biết đâu nha.'-Tiểu Lam cong mắt cười đứng dậy, bé con vẫy tay chào mẹ mình đang đứng phía sau lưng: “Con về phòng ngủ trước đây, hôm nay con không thể ngủ chung với mẹ được rồi.”
Một lần nữa nụ cười trên môi Hoàng Phong bị tiểu bảo bối của mình dập tắt đi, hóa ra cuộc đối thoại của anh và Tiểu Lam nãy giờ đều bị Đông Nghi nghe được sao? Nhóc con này cũng láu cá thật.
Đông Nghi khoanh hai tay trước ngực nhìn người chồng của mình đang gượng gạo mỉm cười ném cho anh ánh nhìn khinh thường: “Ngay cả con gái của mình cũng có thể lợi dụng được, anh làm ba tốt thật đấy.”
Hoàng Phong từ biểu cảm mất tự nhiên chuyển sang thản nhiên đáp trả lại lời nói mỉa mai của Đông Nghi: “Cảm ơn vợ quá khen, anh là người chồng người ba mẫu mực từ trước tới giờ mà.”
“Vậy người chồng mẫu mực này tối nay ngủ lại thư phòng tiếp đi nhé, hôm nay em muốn ngủ một mình, anh tốt như vậy cũng nên đáp ứng nguyện vọng của em và con.”
“Không được!”-Hoàng Phong không nhịn được phản bác ngay và luôn, anh đứng bật dậy nắm lấy tay cô ngăn không cho Đông Nghi bỏ đi.
“Anh mà dám làm loạn nữa sau này chúng ta không còn gì để nói với nhau.”-Đông Nghi nghiêm giọng cảnh cáo khi nhìn Hoàng Phong đang sấn tới gần, nếu thật sự anh muốn “ăn” cô Đông Nghi không có cách nào ngăn anh lại được nhưng sự lạnh nhạt của cô ít nhiều gì cũng làm cho chồng mình sợ, anh ấy sẽ không dám tự ý làm theo ý bản thân nữa.
Đúng như Đông Nghi dự đoán, Hoàng Phong nới lỏng tay ra không còn ép buộc cô nữa, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Lần này anh có thể nhịn được nhưng nếu em để anh chờ lâu quá anh không đảm bảo đâu.“. Truyện Light Novel
“Em không nhớ anh sao?”-Hoàng Phong nắm lấy vạt áo Đông Nghi giật nhẹ thỏ thẻ, nếu không thể cương được anh sẽ chọn cách mềm mỏng tội nghiệp để cô mủi lòng.