Bước vào buổi tiệc mừng thọ tráng lệ và xa hoa của Lý Kiến Phong, ông trùm bất động sản nổi tiếng trong giới, Đông Nghi vô cùng xinh đẹp mặc trên người bộ cánh màu trắng tinh tế không kém phần lộng lẫy, khoác tay đi bên cạnh chồng của mình. Hoàng Phong cũng không thua kém vợ mình, dáng người cao lớn trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo ôm lấy cơ thể săn chắc, tôn lên nét lịch lãm và uy quyền của vị chủ tịch trẻ tuổi điển trai.
Đôi trai tài gái sắc vừa bước vào buổi tiệc đã trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, tưởng chừng như đây là buổi tiệc của họ.
Đứng ở một góc trong không gian nhộn nhịp của buổi tiệc, Lý Nhã Hân từ đầu đã nhìn thấy Hoàng Phong cùng Đông Nghi nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt họ. Sau sự việc vừa rồi Hoàng Phong tuyệt nhiên không có chút động tĩnh nào, ba cô rất mừng vì sự hiểu chuyện của họ, còn cấm cô không được bước gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa, đặc biệt là buổi tiệc mừng thọ ngày hôm nay của ông.
“Đông Nghi, con hồ ly tinh kia, rõ ràng là cô cố tình mà.”-Lý Nhã Hân nghiến răng nghiến lợi bóp chặt ly rượu vang trong tay, ánh mắt căm hận nhìn Đông Nghi cười nói bên cạnh Hoàng Phong không rời nửa bước, cái nụ cười ấy mới đáng ghét làm sao, khiến cho cô chỉ muốn nhào tới xé rách ra mà thôi, còn cả bàn tay luôn khoác lấy cánh tay của anh nữa, mọi thứ của Đông Nghi cô đều ghét cay ghét đắng.
Ngửa cổ uống cạn số rượu trong ly, Lý Nhã Hân tức giận giậm nắm chặt tay lên chiếc ly rỗng, dù vậy thì cô vẫn ở lì một chỗ không chịu bỏ đi, mắt cứ nhìn chăm chăm vào Đông Nghi chờ đợi điều gì đó.
Cảm thấy thời điểm đã thích hợp, Đông Nghi kiễng chân hôn nhẹ lên bên má Hoàng Phong, môi nở nụ cười ngọt ngào rồi tách khỏi người anh rời đi, ánh mắt kín đáo lướt nhanh sang Lý Nhã Hân đang nhìn cô không rời, Đông Nghi chính là muốn chọc cho cô ta phát điên lên.
Theo sau Đông Nghi đi ra ngoài buổi tiệc, Lý Nhã Hân liền sấn tới chắn trước mặt khi chỉ còn mỗi hai người.
Đông Nghi không chút bất ngờ nhìn vẻ mặt tối sầm của Lý Nhã Hân, nụ cười ôn nhu vẫn hiện hữu trên đôi môi đỏ thắm xinh đẹp: “Việc lần trước tôi vẫn chưa tính sổ với cô, lần này cô còn muốn kiếm chuyện nữa sao?”
Lý Nhã Hân giật giật mí mắt, cô đang rất khó chịu trong người, nhìn thấy vẻ mặt ngạo nghễ đắc thắng của người đối diện, cả người càng nóng bừng lên tức giận: “Tôi thừa biết cô không có cái gan đó đâu, là Hoàng Phong không cho cô trả thù tôi, bằng không anh ấy đã đến tìm tôi từ lâu rồi.”
Đông Nghi nhếch môi, giọng nói khiêu khích trả treo lại lời nói tự huyễn hoặc bản thân của người phụ nữ sắp phát điên kia: “Hình như có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi, tôi đính chính lại để tiểu thư hiểu rõ vấn đề. Là tôi đã ngăn cản chồng mình không tìm đến cô trả thù, vì cô không đáng để chồng tôi đụng đến.”
“Cô...”-Lý Nhã Hân cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, bàn tay cầm ly rượu run rẫy không ngừng nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự bùng nổ của bản thân, cô thật sự muốn giết chết người con gái ngông cuồng này.
“Có phải rất muốn giết tôi không? Ly rượu trên tay cô được làm bằng thủy tinh, mảnh vỡ của nó có thể tạo nên mức sát thương rất lớn.”-Đông Nghi rút ngắn khoảng cách của hai người, lời nói gợi ý châm ngòi cho cơn giận đang chực trào của Lý Nhã Hân, đối với loại người đang thất thế này, Đông Nghi không cần phí quá nhiều công sức đã dễ dàng đả kích cô ả rồi.
Lý Nhã Hân hô hấp càng lúc càng khó khăn, mắt tia xuống ly rượu rỗng trên tay, cô đã hoàn toàn mất đi lý trí đập vỡ nó vào vách tường, cầm lấy mảnh thủy tinh sắc nhọn chỉa thẳng vào mặt Đông Nghi: “Mày nói rất đúng, lần trước không thể giết được mày tao thật sự rất hối hận, lần này cho dù như thế nào thì tao nhất định phải giết cho được mày...”
Đáy mắt lóe lên điểm hài lòng nhìn bàn tay đang vung ra đâm vào người mình của ả, Đông Nghi nhanh chóng đưa tay lên chống trả, hai bên giằng co quyết liệt.
“A...”
Đông Nghi khẽ cau mày ôm lấy cổ tay đầm đìa máu của mình bị mảnh thủy tinh rạch một đường, Lý Nhã Hân nhân cơ hội đó định đâm vào ngực cô nhưng đã bị bàn tay rắn chắc bóp mạnh ngăn lại.
“Phong...”
Ánh mắt anh đằng đằng sát khí nhìn Lý Nhã Hân như muốn giết người, phía sau anh là Lý Kiến Phong và một vài người phía sau đang rất hoảng hốt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Hoàng Phong không nói lời nào đi đến rút khăn tay trong túi ra cột lấy cổ tay đang chảy máu của Đông Nghi, không thèm nhìn qua sắc mặt Lý Nhã Hân, đưa vợ mình đi đến chỗ ba cô ả, lạnh lùng thốt: “Chuyện lần trước tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này nếu không có lời giải thích rõ ràng, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho con gái của ông đâu.”
Lý Kiến Phong thở hắt ra, sắc mặt sa sầm nhìn Hoàng Phong cùng Đông Nghi rời đi, phía sau bắt đầu ồn ào thu hút nhiều ánh nhìn hơn về phía họ, đặc biệt là bàn tán về con gái đang điên loạn của ông.
“Thật chẳng ra làm sao cả! Hỏng hết rồi!”
Hoàng Phong xụ mặt nhìn Đông Nghi đang cẩn thận lau đi vết đỏ trên cổ tay của mình, không vui nói: “Tại sao không cho anh biết đó là máu giả, làm anh lo lắng một trận.”
“Em chỉ muốn mọi thứ giống thật hơn thôi.”
“Em không tin diễn xuất của anh thì có.”
Đông Nghi lập tức nhìn lên bộ dạng cau có của anh, cô còn không tin vào khả năng diễn trò của anh được hay sao? Chính cô đã bị anh gạt trong một khoảng thời gian còn gì, chỉ là cô sợ anh sẽ không cho cô thực hiện kế hoạch này.
“Nếu biết trước anh sẽ không cho em làm chuyện nguy hiểm này đâu.”
“Cho nên em mới tự ý hành động đó, dù sao cũng đã thành công tốt đẹp rồi... a...”-Đôngg Nghi hơi bất ngờ khi anh nắm lấy cổ tay của mình đưa lên, đôi môi nóng bỏng của anh hé ra bao lấy ngón tay suông dài của cô ngậm lấy mút nhẹ.
Hoàng Phong búng nhẹ lên trán cô khi nhìn vẻ mặt đơ ra của vợ mình, anh rút tay cô ra khỏi miệng, khẽ nói: “Vẫn bị chảy máu nè.”
Đông Nghi mỉm cười, nhìn xuống ngón tay với vết cứa nhỏ xíu rướm máu của mình, chân mày thoáng cau lại khó coi nhìn vệt bóng loáng còn vương trên tay: “Yah, bẩn chết đi được!”
“Nước bọt của anh mà em nói bẩn sao? Để anh cho em uống nha!”-Hoàng Phong rất tỉnh, kéo đầu Đông Nghi lại đề nghị mặc cho đối phương kiên quyết né tránh.
“Bỏ em ra!”
TBC.