Chương 28
Eric nhìn thấy chiếc xe của mình đậu trên đường có dấu tích bị đâm xe, anh hớt hãi chạy tới nhưng không thấy người đâu, đầu óc đau nhức như búa bổ, Eric lấy vội điện thoại ra ghi âm lại lời nhắn: “Tom, nghe cho rõ đây, Vy Vy bị tai nạn không biết đang ở đâu, mau tìm cô ấy nhanh đi!”
Vừa nhấn nút lưu xong đoạn ghi âm, Eric gục xuống mặt đường ngất đi.
.
.
.
Khúc Tử Kỳ nhìn Vy Vy nằm ngủ trên giường, lúc nãy bác sĩ riêng của cô đã đến kiểm tra cho cô ấy, Vy Vy đang bị sốt, cộng với chấn thương nhẹ do va chạm đã ngất đi, tình trạng không có gì nghiêm trọng.
Chống tay lên cằm ngắm nhìn cô gái trên giường, Khúc Tử Kỳ thì thầm: “Sao đến ngủ cũng đẹp đến thế?”
Cảm thấy ngắm không vẫn chưa đủ, Khúc Tử Kỳ rời khỏi ghế lên giường ngồi xuống, những ngón tay đưa ra chạm vào đôi môi mềm mại quét nhẹ một đường lên viền môi dưới, Khúc Tử Kỳ cắn nhẹ môi mình cúi đầu xuống hôn lên đôi môi gợi cảm ấy, chợt người bên dưới mở mắt ra làm cô giật mình khựng lại giữ nguyên tư thế nhạy cảm sắp chạm vào môi Vy Vy.
“Em định làm gì vậy?”
“Chị tỉnh dậy sớm thế?”-đáp lại câu hỏi của người nằm dưới là câu trả lời rất tỉnh của Khúc Tử Kỳ, cô không có dấu hiệu tách khỏi tư thế này cho đến khi Vy Vy đưa tay lên đẩy trán cô ra xa.
Vy Vy gượng ngồi dậy, đôi mắt nhìn xung quanh căn phòng xa lạ được bày trí sặc sỡ, trên giường còn có cả thú nhồi bông to, nếu không lầm đây là phòng của cô gái này.
“Sao tôi lại ở đây?”
Khúc Tử Kỳ lè lưỡi kể tội: “Là em uống rượu say không cẩn thận đụng trúng xe của chị, may mà chị không sao, nhưng trên người chị ...”-Khúc Tử Kỳ càng về sau lời nói càng nhỏ dần, lúc bác sĩ kiểm tra phát hiện cơ thể Vy Vy có rất nhiều vết bầm tím không phải do đụng xe tạo thành, nó giống như bị tra tấn hơn. Vết thương ở chân Vy Vy cũng đã được băng bó lại cẩn thận.
“Chị cứ nằm lại đây tịnh dưỡng đi, lỗi là do em gây ra, em sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cả tấm thân này nếu chị muốn em cũng sẵn sàng cho chị.”-Khúc Tử Kỳ phấn khích khi nói ra lời đề nghị trả ơn, hai tay vòng qua ôm lấy cánh tay Vy Vy nhưng đã bị cô phũ phàng gạt ra.
Nghĩ đi nghĩ lại thời gian này cô cũng muốn tránh mặt Tom, nếu ở nhà của Đông Nghi mãi cũng không tốt, chỉ có thể ở tạm nơi này một thời gian, khi nào sức khỏe bình phục hoàn toàn sẽ tính tiếp vậy.
“Được, tạm thời làm phiền em.”
“Không thành vấn đề!”
.
.
.
Tom sốt ruộc hỏi Quách Khang tình hình, tay chỉ qua loa lấy khăn chậm lên vết thương trên đầu của mình: “Có tin tức gì của vụ tai nạn hay chưa?”
“Cậu chủ, đoạn đường xảy ra tai nạn không có camera giao thông nên không thể xác định được chiếc xe gây ra tai nạn là do ai làm.”
“Còn người?”
“Tôi cũng đã cho người kiểm tra các bệnh viện xung quanh đây và trong thành phố, không có bệnh nhân nào tên Vy Vy nhập viện hết.”
Khuôn mặt Tom suy sụp lại theo lời nói của Quách Khang, anh bực bội đá mạnh vào chân bàn, chẳng có chuyện gì thuận lợi hết.
“Cậu chủ đừng quá lo lắng, chiếc xe cô chủ lái tuy bị va chạm nhưng không nghiêm trọng, tôi đoán cô ấy không có chuyện gì đâu.”
“Cậu thì biết cái gì, Vy Vy vẫn đang bị thương, giờ còn không nhìn thấy người làm sao tôi có thể yên tâm cho được?”-Tom nổi cơn thịnh nộ quát to lên, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Thư ký của anh cúi đầu chào Tom, sau đó ra ngoài khép cửa lại.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn trơ trọi một mình anh ngồi thẩn thờ, ngẫm lại tất cả những chuyện đã qua, anh luôn hứa sẽ đem đến cho cô những thứ tốt đẹp nhất, nhìn lại bản thân ngoài tổn thương và hành hạ Vy Vy, Tom có cái gì gọi là thứ tốt đẹp chứ?
“Nếu em có thể quay lại, anh cũng không có can đảm để đối mặt với em Vy Vy...”
.
.
.
“Vy Vy, đi chơi với em đi, đừng ở mãi trong phòng nữa, sẽ ngột ngạt lắm!”-Khúc Tử Kỳ vòi vĩnh lay lay cánh tay Vy Vy khi cô chỉ ngồi mãi trong phòng không đi đâu, đã hơn ba ngày kể từ lúc cô đưa Vy Vy đến đây, ngoài rời khỏi phòng đi ăn ra, Vy Vy cứ ở suốt trong căn phòng này thôi.
“Đừng phiền nữa, tôi muốn ngủ.”
Khúc Tử Kỳ nằm theo Vy Vy xuống giường ôm chầm lấy cô, không chịu bỏ cuộc cứ thì thầm bên tai Vy Vy suốt: “Người đẹp đừng ngủ nữa, em dẫn chị đi chơi, chị còn nằm nữa sẽ bám rễ luôn trên giường đó.”
Vy Vy nắm lấy cổ tay Khúc Tử Kỳ ngăn bàn tay hư hỏng đang sờ soạng lung tung trên người mình, khuôn mặt âm lãnh nhìn vẻ háo hức của đứa trẻ to xác nài nỉ cô đi chơi: “Đi đâu?”
“Một nơi rất thú vị!”
Nhìn thấy ánh mắt lung lay của Vy Vy, Khúc Tử Kỳ tranh thủ ngồi dậy kéo cô ấy ròi khỏi giường: “Mau thay một bộ đồ thạt đẹp đi, nhanh lên nào!”
.
.
.
Bước vào hộp đêm sầm uất với ánh đèn đủ màu sắc, Khúc Tử Kỳ vui vẻ kéo Vy Vy vào phòng VIP đã được bạn cô đặt sẵn, bên trong có một nhóm năm người đã ngồi đó từ trước.
“Chào mọi người Tử Kỳ tôi đến rồi đây!”
Helen bạn của Khúc Tử Kỳ nhìn cô gái đi vào chung với bạn mình đánh giá: “Bồ mới của cậu à, nhìn chất đó!”
Vy Vy gạt nhẹ bàn tay Tử Kỳ ra khỏi cánh tay mình đi đến chọn một chỗ để ngồi, Khúc Tử Kỳ lon ton đi theo ngồi cạnh cô, đưa cho Vy Vy một ly bia: “Chị uống được không?”
Vy Vy nhận lấy đặt xuống bàn, trầm giọng nói: “Em cứ tự nhiên đi, đừng để ý tới tôi.”
.
.
.
TBC.