Chương 37
Vy Vy bước về nhà vừa đúng lúc vợ chồng Hoàng Phong đang dùng cơm, Đông Nghi lên tiếng gọi chị cô đến ăn cơm cùng, ánh mắt tinh tường để ý thấy sắc mặt Vy Vy không được ổn, hôm nay cô ấy về nhà lấy quần áo mà lại trở về tay không, xem ra chị cô lại có chuyện nữa rồi.
Vy Vy gượng đáp, sau đó cô đi thẳng về phòng: “Mọi người ăn trước đi, chị ăn rồi.”
Hoàng Phong gắp cho vợ anh miếng thịt gà, quan tâm nói: “Em lo ăn đi, lát nữa anh nhờ thím Trần đem phần cơm khác cho Vy Vy, giờ cô ấy không có tâm trạng ăn gì đâu.”
Đông Nghi gật gù, lời nói ra làm cho Hoàng Phong đang ăn cơm nuốt không trôi nổi: “Tối nay em phải ngủ cùng chị ấy nữa thôi, tâm trạng không tốt rất cần người bên cạnh.”
“Nghi, em bớt làm từ thiện đi, Vy Vy bây giờ không muốn gặp ai đâu.”
“Anh nghĩ ai cũng xấu xa như anh sao?”-Đông Nghi giận dỗi gắp trả lại anh miếng thịt gà, quên mất cả hai còn đang giạn nhau, anh lại đi giành cô với Vy Vy, mặt cũng dày lắm.
Hoàng Phong nhìn miếng thịt gà trong chén không biết nên cười hay nên khóc, từ sau khi sinh xong nhiều lúc vợ anh rất hay giận dỗi, cư xử cứ như một đứa trẻ, Đông Nghi như thế nào anh cũng đều yêu nhưng cứ theo đà này mãi anh thật sự trở thành thầy tu mất.
Đông Nghi đem khay thức ăn bước vào phòng Vy Vy, lúc trước khi cô không tốt là cô ấy đã chăm sóc cho mình, không ngờ đã đến lúc cô chăm sóc lại. Nhìn Vy Vy nằm ngủ trên giường, Đông Nghi thở nhẹ ra đặt khay cơm lên bàn, cánh mũi phảng phất một chút mùi rượu từ người Vy Vy, xem ra chị ấy đã uống không ít rượu.
“Cậu ta lại làm gì chị nữa vậy? Tên Tom này đáng lẽ ra lúc trước mình nên ngăn họ yêu nhau giờ chắc sẽ tốt hơn.”
Điện thoại Vy Vy hiển thị thông báo có tin nhắn, Đông Nghi tò mò lướt mắt tia xuống màn hình, là số của Khúc Tử Kỳ, thông báo nổi lên đoạn video. Cơn tò mò nổi lên trong lòng Đông Nghi, mặt khác người con gái này cũng không tốt đẹp gì, bây giờ tâm trạng Vy Vy không tốt, cô cũng muốn giúp chị mình giải quyết những việc không cần thiết.
Cẩn thận cầm lấy điện thoại, Vy Vy cũng chẳng buồn đặt mật khẩu, Đông Nghi mở cái lên ngay.
Bàn tay lập cập suýt đánh rơi điện thoại xuống nệm, cũng may Đông Nghi đã chụp lại kịp, bên trong là cảnh hai cô gái đang hôn nhau say đắm, đáng nói và sốc nhất chính Vy Vy là người chủ động hôn Khúc Tử Kỳ trước.
Đông Nghi lấy tay che miệng nhìn lại Vy Vy đang ngủ say trên giường, tình huống gì thế này?
Bước ra bên ngoài ban công, Đông Nghi gọi lại cho Khúc Tử Kỳ, rất nhanh bên kia đã bắt máy.
“Vy Vy, đoạn video đó quay có rõ không?”
“Tôi là Đông Nghi.”
Khúc Tử Kỳ thầm lè lưỡi bị hớ, song vẫn tự nhiên trả lời: “Em chào chị!”
“Em quay lén sao?”
“Không có, em cũng vô tình phát hiện trong phòng có gắn camerra thôi, em đã yêu cầu chỗ đó xóa đoạn video rồi, bây giờ chỉ em còn giữ thôi.”
“Tôi muốn em xóa đi đoạn video đó. Ra giá đi!”
“Không xóa, đó là kỷ niệm của tụi em, lâu lâu buồn lấy ra xem lại, mà chị ấy đâu, sao chị lại xem được đoạn video này?”
“Tôi nói cho em biết, Vy Vy hiện tại đang không tốt, em bớt phá phách đi, tôi sẽ xóa đoạn video này xem như em chưa từng gửi.”
“Gì kỳ vậy?”
“Hai người cũng không thích hợp đâu, chấm dứt đi!”-Đông Nghi thở dài đưa tay lên vén đi lọn tóc bị gió đánh rối, đến khi quay lại đã thấy Vy Vy đứng trước mặt từ bao giờ.
“Vy Vy, chị dọa em suýt chết!”-Đông Nghi thót tim đưa tay lên ôm ngực, video chưa kịp xóa đã bị chị cô giật lại điện thoại mở lên xem.
Đôi mắt vô cảm nhìn đoạn video trong điện thoại, Vy Vy xem được một chút liền ấn nút xóa đi, chuyển sang nhìn lại đứa em đang giả lả ngó sang nơi khác né tránh ánh mắt trách cứ của mình, Vy Vy xoay người vào trong định ngủ tiếp đã bị Đông Nghi phát hiện ra vết tích trên cổ và cổ tay cô, cô lo lắng hỏi: “Cái này là do anh ta làm sao?”
Vy Vy thu tay về chọn cách im lặng, Đông Nghi cũng không truy cùng hỏi tận, loại tình huống này cô đã từng trải qua, dù sau này hai người yêu nhau nhưng nhớ đến khoảng thời gian đó Đông Nghi không khỏi bị ám ảnh, không ngờ Vy Vy cũng bị đối xử như vậy.
“Là do chị bất cẩn thôi, chỉ là vết thương ngoài da không đáng lo ngại, sẽ không có lần sau nữa đâu.”-Vy Vy vỗ nhẹ lên má Đông Nghi trấn an em gái cô, người gặp chuyện là mình mà Đông Nghi lại tỏ ra đau lòng hơn cả cô.
“Thời gian qua xảy ra quá nhiều việc, chị sẽ đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa đầu óc, em có chỗ nào không giới thiệu cho chị đi!”
Đông Nghi nằm xuống nệm theo Vy Vy, nhìn cô ấy tỏ ra không sao cô cũng không muốn kéo tâm trạng Vy Vy xuống, hùa theo chị mình: “Hay là đến Hàn Quốc đi, chị còn nhớ cậu diễn viên lần trước con trai của bộ trưởng Lee không?”
“Có chút ấn tượng, cái cậu nhóc thích em đó hả?”-Vy Vy chuyển đề tài pha trò chọc cô.
Đông Nghi dửng dưng đáp: “Em không để tâm, nhưng gái đã có chồng như em làm sao có sức hấp dẫn như chị được vừa được trai lẫn gái thích luôn.”
Vy Vy kéo chăn lên cao: “Nên đi ngủ rồi!”
“Em vẫn chưa nói xong mà, chị cứ qua Hàn đi, em cũng đang cần một đại diện qua bên đó chụp poster quảng bá cho sản phẩm mới chung với cậu ta, vừa hay chị cũng rất thích hợp.”
Vy Vy nheo mắt nhìn Đông Nghi: “Chọn một cô người mẫu khó khăn với em lắm sao? Lôi chị vào làm gì, đi du lịch đâu có thiếu chỗ để đi. Em bớt tiết kiệm tiền đi.”
Đông Nghi vòng tay qua ôm Vy Vy như ôm gối ôm, tỉnh bơ đáp: “Không phải tiết kiệm, em cảm thấy chị rất thích hợp với việc quảng bá sản phẩm thời trang này, có chị đi với em người chồng hoạn thư này mới yên tâm cho em đi công tác.”
“Vợ chồng các người thật giống nhau, luôn tính đường có lợi cho mình thôi. Chị cùng lắm đi theo em thôi, không chụp hình gì hết.”-Vy Vy nắm lất ngón tay Đông Nghi đang miết nhẹ trên môi cô trêu chọc kéo xuống. Trước đây đây cô ấy giữ kẽ bao nhiêu thì bây giờ tùy tiện bấy nhiêu, sinh con xong đúng là có khác.
“Biết ngay chị sẽ từ chối mà, không chụp thì không chụp.”-Đông Nghi lòn tay vào trong chăn vỗ vỗ lên bụng Vy Vy chưa dứt việc trêu chọc chị mình: “Nhưng mà tiếc thật, cơ bụng săn chắc của chị rất thích hợp với dòng đồ bơi thể thao.”
“Em còn làm loạn nữa chị đuổi em về phòng đó.”
Đông Nghi nhếch môi cười khinh: “Nhà này của em, chị muốn đuổi chủ nhà sao?”
Cô gật gù, bất ngờ ngồi bật dậy đè lên người Đông Nghi nhìn người bên dưới với ánh mắt gian tà làm Đông Nghi hoang mang: “Chị định làm gì?”
“Em sợ nhất là gì?”
Đông Nghi sợ nhất chính là nhột, cơ thể của cô rất nhạy cảm mà. Vừa mới nghĩ đến, bên hông đã bị người bên trên ra sức cù vào, Đông Nghi cong người phá ra cười, lên tiếng cầu xin: “Được rồi... dừng lại đi, em sai rồi...hahaha...”
.
.
.
TBC.