Chương 72
Ấm ức vì bị trục lợi một cách không kiêng nể của người chồng đang trong cơn dục vọng dâng trào, Đông Nghi dù cho trong lòng đang nhen nhóm ngọn lửa tình được anh khơi dậy cũng ráng ép xuống, răng nanh sắc bén cắn mạnh lên cánh môi mỏng đang tham lam mút mát môi mình.
“Em dám!”-Hoàng Phong khẽ cau mày ghiến răng nhịn đau nhìn vẻ mặt đắc ý của Đông Nghi, cô vợ nhỏ này hôm nay định tạo phản, dám tấn công anh sao? Nhưng mà lâu lắm rồi không thử cảm giác này, anh lại có điểm thích thú, càng hưng phấn muốn cùng cô hòa hợp hơn bao giờ.
Đông Nghi chưa kịp vui mừng nhìn anh tức tối buông cô ra liền cảnh giác lùi lại dựa sát vào thành bồn tắm, ánh mắt khát dục lộ liễu của anh đang chú mục lên cơ thể cô lúc này làm cho toàn thân Đông Nghi run lên, lông tơ mềm mại bên dưới làn nước ấm theo đó cũng dựng lên hết: “Phong, em cần tắm!”
“Thì em tắm đi, anh cũng muốn tắm đây.”-vừa nói, động tác của anh tự nhiên cởi bỏ bộ đồ vest đang mặc trên người ném xuống đất, đem cơ thể to lớn của mình leo vào bồn tắm ngồi đối diện cô trong khi đương sự đang trợn mắt nhìn mình không nói nên lời nào.
“A...”-chiếc eo nhỏ nhắn của Đông Nghi bị anh nhẹ nhàng nâng lên đặt xuống đùi mình dọa cô một phen khiếp sợ, hai tay cô chống đở lên vòm ngực săn chắc của Hoàng Phong ngăn không cho cơ thể đổ ập xuống người anh: “Đáng ghét, mau buông em ra!”
Lời nói quở trách của cô lọt vào tai anh giống như tiếng mèo kêu cổ vũ anh thêm phần nồng nhiệt hơn nữa, chiếc lưỡi ấm nóng của anh thè ra thuận tiện liếm lên chiếc cổ trắng ngần của cô, qua đáy mắt mơ màng đang chìm đắm trong men tình, anh có thể nhìn rõ mạch máu dưới chiếc cổ kiêu kỳ kia, chỉ hận một nổi không thể gặm lấy hút cạn.
“Ưm...chờ đã...”-khuôn mặt mỏng của cô sớm đã đỏ ửng lên với những kích thích điêu luyện của anh, hai tay vô lực bị anh kéo ra để khuôn miệng tìm đến bầu ngực căng tròn mềm mại bú mút, vùi sâu khuôn mặt vào nơi thân thương chỉ dành riêng cho mình.
Vừa mới phản kháng là đó, không nghĩ tới cơ thể nhanh như vậy đã đầu hàng hùa theo kẻ thù, dục vọng bên trong cơ thể chạy tán loạn theo từng mạch máu nóng bừng, Đông Nghi bất giác phát ra những âm thanh phóng đãng không kiềm chế được.
“Ưm...Phong...”
“Ngoan, chiến hữu của anh nhớ em lắm rồi...vợ yêu...”
Anh gầm nhẹ một tiếng, côn thịt rắn chắc tìm đến lối vào mềm mại cám dỗ dùng sức đẩy vào, bởi vì cô đang ngồi trên người anh cho nên càng dễ dàng để tiểu huynh đệ của mình tiến vào nơi sâu nhất bên trong cô.
Đông Nghi mím chặt môi cố ngăn bản thân kêu to lên, cái tư thế chết tiệt này làm cho cô có chút không tiếp nhận nổi, hoa huyệt của cô đang nuốt trọn lấy côn thịt to lớn kia, mà anh chưa kịp để cho cô thích ứng đã nhanh như chớp nâng đỡ mông cô ra vào liên tục, mỗi một lần chỉ có tăng thêm lực chứ không hề có ý nhượng bộ, anh là ép cô thở không ra hơi hay sao?
“Dừng....dừng lại...ưm...đau quá...”-Đông Nghi thét lên cầu xin, đầu gục xuống cổ anh kích động lắc mạnh, sự vũ bão ồ ạt này khiến cho thân thể yếu ớt của cô không thể chịu được.
Hoàng Phong yêu thương vuốt ve tấm lưng trơn bóng lấm tấm mồ hôi và bọt xà phòng của cô dỗ dành, động tác theo đó chậm lại một chút nhưng không có ý định buông tha cho cô dễ dàng như vậy, thân thể này ốm yếu như vậy anh sớm đã biết qua, chỉ là mỗi lần cao trào đều không thể ngăn được sự kích động muốn đem cô trầm mê bất tận đến chết đi sống lại.
“Vợ yêu...cho anh...”
Đông Nghi bị nụ hôn ngọt ngào của anh dụ dỗ, hơi thở nam tính trầm ấm nương theo nụ hôn thiêu đốt tâm can cô, thật lòng mà nói cô rất thích nụ hôn của anh, cách anh hôn cô vừa mãnh liệt lại vừa trân quý, giống như một chất gây nghiện không thể dứt ra được.
“Ưm...”
Cánh hoa mấp máy rung động vẫn ôm chặt lấy côn thịt của anh đã phần nào dạn dĩ hơn, Đông Nghi thả lỏng người để cho anh dễ dàng xâm nhập, từng luận động nhịp nhàng khiến cho cô phát cuồng, khoái cảm lấp đầy trong đôi mắt lưu ly mọng nước.
Nhìn biểu cảm gợi tình qua từng nhịp thở kích thích của cô, anh càng hăng say hơn ra sức tấn công, tiếp tục sơn sóng tình dồn dập vừa trôi qua.
“Ưm...em chặt quá...”-anh mê đắm ôm lấy cơ thể ra rời của cô ép chặt vào người mình, thân dưới không ngừng công kích đẩy nhanh nhịp độ, mỗi lần tiến vào đều cắm vào nơi sâu thẳm nhất, đem toàn bộ yêu thương trao gửi qua từng động tác.
Cao trào qua đi để lại đây cảm giác tê dại và mệt nhoài, Đông Nghi lười biếng nằm luôn trên ngực Hoàng Phong hô hấp vẫn chưa hết hổn hển, cô không buồn cử động tùy ý để cho anh lau người mặc váy ngủ cho mình rồi bế cô ra giường nằm.
“Mèo lười của anh, em như thế này không giống một người mẹ chút nào.”-anh nhìn cô nằm dài trên giường thích thú trêu chọc, mỗi lần cùng anh làm xong chuyện cô chẳng còn tâm trí để đối chất với anh, cho nên đây là cơ hội tốt để đùa giỡn với cô một chút.
Đông Nghi phẩy nhẹ tay lờ đi Hoàng Phong, cô trở người nằm nghiêng sang một bên quay lưng lại với anh: “Anh là đồ xấu xa.”
“Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, hơn nữa anh yêu em không hết làm sao làm chuyện xấu xa với em được.”
.
.
.
TBC.