Thể loại này không phải thứ mình vẫn hay viết, nhưng cũng thử đột phá bản thân vậy, ở một nơi khác ^^
Tác giả : Linhlinhpenny
Nhân vật chính :Hoàng Phong, Đông Nghi
Thể loại : Lãng mạn, kịch tính, 18+
Note: không chuyển ver nha mn ^^
Chương 1
Tại căn phòng chủ tịch sang trọng và rộng lớn, nơi cao nhất trong tòa nhà cao chót vót giữa trung tâm thành phố lộng lẫy, Đông Nghi, chủ tịch mới tiền nhiệm tập đoàn X sững người khi đang ngồi trên bàn làm việc của mình, thần thái có chút sững sốt với sự “đột nhập” của một người đàn ông lạ, cô không biết anh đã vào phòng của mình từ khi nào và bằng cách nào, chỉ biết khi ngủ thiếp đi tỉnh dậy đã thấy người ấy ngồi ở ghế sô pha phía trước, thư thản rót chai rượu vang trên bàn lên nhấm nháp, chờ đợi cô tỉnh dậy.
Người đàn ông khẽ nhếch môi khi phát hiện ra Đông Nghi đã thức giấc, trên khuôn mặt đàn ông là một chiếc mặt nạ đen bằng vải chỉ để lộ đôi mắt đen dài sắc sảo cùng làn môi mỏng cao ngạo, hoàn toàn không thể nhận diện được người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào.
Đông Nghi có dự cảm không lành, thế nhưng cô đã kịp điều chỉnh lại tâm thái lãnh đạm, những ngón tay chầm chậm di chuyển trên mặt bàn tìm đến chuông báo động ấn vào nhưng nó đã sớm bị vô hiệu hóa rồi, tình huống này đã có sự toan tính từ trước rồi sao?
Người đàn ông khẽ cười lần nữa, anh lắc nhẹ thứ chất lỏng sóng sánh trên tay mình, chậm rãi đứng dậy tiến tới chỗ Đông Nghi đang ngồi, đứng trước mặt cô, giọng nói nam tính trầm giọng cất.
“Có người muốn tôi phục vụ em đêm nay.”
Đông Nghi đáy mắt thoáng gợn, việc cô nhận được chiếc ghế chủ tịch này ắc hẳn đã đắc tội với không ít người, hơn nữa lại sắp kết hôn với chủ tịch tập đoàn đa quốc gia KT, nhất định càng thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, bọn họ sẽ rất hả hê và đắc ý nếu thấy được hình ảnh của cô bị thân bại danh liệt, nhưng là ai thì nhất thời Đông Nghi chưa thể nghĩ ra.
“A...”-vì mãi tập trung suy nghĩ, Đông Nghi không nhận ra người đàn ông đã tiến gần hơn với mình, khoảng cách cực kỳ ngắn đến nổi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng cùng một chút mùi nồng đậm của rượu thoang thoảng vào khứu giác của mình, đặc biệt nơi ngón tay suông dài chạm nhẹ lên má Đông Nghi vén đi lọn tóc đen nhánh sang một bên để có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đông Nghi vốn nổi tiếng là một người phụ nữ xinh đẹp và xuất chúng, tạo hóa ban tặng cho cô một vẻ đẹp hơn người khiến hoa lá đều phải ghen đua, tài năng lại càng khiến cho người khác cuốn hút, Đông Nghi chính là hoa hồng gai điển hình trong mắt của mọi người. Nhưng giờ phút này đây, tài năng của cô đều hoàn toàn bỏ đi khi nguy hiểm đang cận kề từng khắc, cô không biết đối phương là ai, càng không biết dụng ý thực sự của hắn nhưng có một thứ cô chắc chắn được, đêm nay cô là lành ít dữ nhiều rồi.
Một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo kéo cơ thể Đông Nghi ép sát vào lồng ngực rắn chắc, chặt chẽ kết dính không cho cô có cơ hội kháng cự, toàn thân cô trong nháy mắt cứng đờ, muốn phản kháng nhưng vốn không thể có cơ hội, cho dù không dùng não cũng biết sức lực của cô không thể bì được người đàn ông này, nhưng cô cũng không thể không làm gì được.
Nhìn nét mặt bức bối cố gắng áp chế lại, ánh mắt có điểm kích động của Đông Nghi càng khiến người đàn ông thích thú, không báo trước, anh ngửa cổ uống hết số rượu trong ly rồi rướn người tới khóa trụ đôi môi mím chặt, ép số chất lỏng nồng nàn theo đôi môi của mình truyền qua môi cô.
“Ưm...”
Đông Nghi khó chịu nhắm chặt mắt lại, cô không thể ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay, bị một người xa lạ tự ý làm càng.
Tạm tách khỏi đôi môi còn vương chút rượu trôi ra ngoài, anh dùng ngón cái của mình nhẹ nhàng lau đi, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn vào khuôn mặt cô chăm chăm, tựa như muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn của cô lúc này, sau đó không nói lời nào tiếp tục hôn cô đến choáng váng.
“A... dừng lại đi...”
Đông Nghi bất lực la lên khi môi anh tiến sang gậm nhấm vành tai nhạy cảm của mình, cảm giác ớn lạnh rùng mình khi bàn tay từ eo đã hạ xuống vùng bụng phẳng lì, trượt xuống hạ bộ chui tọt thẳng vào quần tây chưa được cởi nút, bên trong còn được ngăn cách bởi một cái quần nhỏ mỏng manh, vài ngón tay khẽ nhịp trên nơi tư mật của cô, song lại dùng lực ấn vào thả ra.
Đông Nghi sững người gồng mình, lần đầu tiên trong đời có người dám động chạm vào cơ thể của cô như thế, nhất thời không thể khống chế được, nhưng sâu thẳm trong nỗi căm phẫn cùng cực, đâu đó còn thấp thoáng một sự chấn động, kích thích len lõi trong từng tế bào của cô.
“Dừng lại đi...”
.
.
.
TBC.
Vote và cmt ủng hộ au nhé ^^