Chương 75
Đông Nghi bất ngờ treo lên bụng Hoàng Phong, chia hai đầu gối khụy xuống nệm giường, nơi nữ tính bên dưới lớp áo choàng ngủ gần như chạm vào cơ bụng săn chắc của anh, dù cách nhau một lớp áo ngủ nhưng sức nóng lan tỏa thật sự bức chết người. Đáy mắt anh đỏ rực ánh lên tia dục vọng bùng cháy với hành động đột phá này của cô, song vẫn nằm yên trên giường chờ đợi xem cô vợ nhỏ của mình sẽ làm được tới đâu.
Cô khẽ cười, ánh mắt lưu ly lấp lánh như pha lê mê hoặc mọi ánh nhìn, mà thần thái khiêu gợi càng khiến người khác đê mê không cách nào dứt khỏi cái nhìn quyến rũ này được.
“Nghi, tới đây!”-giọng anh khàn đục không còn đủ kiên nhẫn như ban đầu, bàn tay đưa ra lập tức được bàn tay mềm mại của cô nắm lấy, không dừng lại ở đó, Đông Nghi táo bạo hơn đặt lên môi mình, cố tình dùng lưỡi liếm lấy ngón tay anh.
Tận sâu đáy lòng nổi lên một trận tê dại, nơi đầu ngón tay truyền tới sự nóng bỏng như muốn thiêu đốt toàn bộ tế bào trong cơ thể Hoàng Phong, yết hầu khó nhọc lăn nhẹ xuống nhìn chiếc lưỡi nhọn đỏ au bóng loáng mang theo dịch mật đang chơi đùa những ngón tay của mình, kích thích lớn lao này làm cho dục vọng đàn ông bên dưới dựng đứng lên khó chịu. Anh đang tưởng tượng việc khuôn miệng nhỏ nhắn kia cũng chăm sóc tận tình tiểu huynh đệ của anh như vậy, anh sẽ điên đảo đến chết mất thôi.
“Ân... Nghi, em biểu hiện rất tốt...”
Đông Nghi hài lòng nhìn vào đôi mắt phượng hẹp dài đang tràn đầy dục vọng của anh, cơ thể phía trên uốn éo sinh động chồm tới hôn lên bạc môi mỏng đang hé mở, hôn mút triền miên, chiếc lưỡi nóng rực chui vào khoang miệng anh tìm đến vật tương thích, nhiệt tình quấn quýt đưa đẩy.
Anh đối với sự chủ động của cô không hề có chút phiền hà, ngược lại rất hứng thú đáp trả, bàn tay lớn đặt trên gáy Đông Nghi, đẩy nụ hôn thêm phần sâu sắc.
Một cô vợ nhút nhát và e dè trong chuyện giường chiếu hôm nay lại chủ động như vậy, kỹ năng thành thục như vậy làm cho anh trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu, Đông Nghi được như ngày hôm nay không nhờ anh một tay dạy còn ai vào đây nữa.
Bàn tay thon dài mềm mại mang theo sức nóng chạm vào cơ thể nam tính bên dưới, lần lượt cởi từng cúc áo trên người anh, trút bỏ những thứ vướng bận quăng đi, đến khi những ngón tay chạm vào vật cứng đã bành trướng đến cực đại của anh, Hoàng Phong khẽ rùng mình một cái, môi vẫn dán chặt vào đôi môi anh đào cuồng nhiệt khuấy đảo.
“Ưm... anh lúc nào cũng nóng vội như vậy...”
“Nghi, cho anh...”
Hoàng Phong không thể chịu đựng được nữa lên tiếng cầu xin, vật nóng được phóng thích đang nằm gọn trong bàn tay ấm áp của cô nhẹ nhàng vuốt ve, loại kích thích chưa từng có này xen lẫn với cảm giác không được khõa lấp làm cho anh càng bức bối khó chịu hơn, muốn được lấp đầy vào tận sâu nhất trong cơ thể cô.
Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô nâng lên, vừa định ngồi dậy dành thế chủ động lại bị cô đẩy ra, Đông Nghi mỉm cười dụ hoặc chậm rãi mở áo choàng ngủ trên người, cố tình khiêu khích chút nhẫn nhịn còn sót lại trong người con mãnh thú đang chực chờ phóng thích ra ngoài.
Nhìn quần lót màu đỏ từ từ trượt khỏi cặp đùi trắng ngần của cô, ánh mắt rực lửa của anh chỉ hận một nổi không thể lập tức “ăn” cô, toàn bộ lý trí đều dồn hết vào nửa thân bên dưới rồi.
“Yêu nghiệt... em muốn giết chồng mình à?”
Đông Nghi nở một nụ cười lừa tình khác, nhấc người lên cởi hẳn quần lót quăng ra ngoài, thì thầm những lời ngọt ngào: “Nãy giờ em chăm sóc anh như vậy, anh cũng phải chăm sóc lại em một chút chứ, của anh lớn thế này đau chết em mất...”
“Vợ nhỏ, em muốn sao đây?”-đáy mắt mê ly nhìn khuôn mặt phiếm hồng kiều diễm của cô, giọng nói trầm khàn khẩn trương hỏi.
Đông Nghi xoay luôn người lại, để nơi tự mật xinh đẹp của mình cận kề khuôn mặt anh, bản thân đang nhìn vào vật cứng khổng lồ ngang tàng trước mắt, cô nhẹ nhàng đáp: “Tư thế 69 thì sao? Chúng ta thử nó một lần đi!”
Hoàng Phong nhếch môi vui sướng, cổ họng khô khốc chờ đợi há ra thưởng thức dòng suối mát khõa lấp cơn đói khát đang cuồn cuộn trong lòng, nhưng mà sao bên má lại truyền tới cái nhói đau thế này?
“Dậy đi, anh mơ gì mà mặt phởn thế?”-Tom vỗ mạnh vào má Hoàng Phong mấy cái đánh thức.
“Nghi... em đâu mất rồi...”-choàng tỉnh khỏi cơn xuân mộng dang dở của mình, mở mắt ra lại nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của kẻ phá đám, bộ dạng anh liền như muốn giết người lườm Tom.
Tom giả lả lùi lại cách xa Hoàng Phong một khoảng an toàn, cầm chai nước lên uống: “Hồi nãy nghe anh kêu khát nước thì phải, có muốn uống không?”
“RA NGOÀI!”
Hoàng Phong hận một nổi không thể giết người, Tom vừa chạy khỏi phòng anh liền lăn dài trên giường bức bối, hóa ra sự chủ động của cô chỉ là ở trong giấc mơ của anh, thế mà giấc mơ kia còn chưa được trọn vẹn.
“Tôi phải giết cậu, trả lại người vợ nóng bỏng cho tôi!”-Hoàng Phong úp mặt vào gối đấm mạnh tay xuống nệm, nhìn lại khoảng trống trên giường khẽ thở dài, vợ anh đi đâu mà dậy sớm như vậy?
.
.
.
TBC.