Chương 85
Hoàng Phong gấp gáp bế Đông Nghi rời khỏi xe đi thẳng lên phòng không thèm nhìn lấy chủ nhà nghỉ lên tiếng ra lệnh: “Mau đưa tôi đến phòng gần nhất!”
Tên chủ nhà nghỉ hớn hở dẫn đường sau khi được Hoàng Phong ném cho một xấp tiền dày, nhìn bộ dạng anh đang bế cô hôn mê bất tỉnh như thế này mấy ai có thể suy nghĩ trong sáng nổi, hơn nữa anh là đưa cô vào trong nhà nghỉ nữa cơ: “Quý khách, đây là phòng tốt nhất ở đây, chúc quý khách một đêm vui vẻ!”
Hoàng Phong không hơi sức để tâm đến lời nói của hắn, anh đi thẳng đến giường nhẹ nhàng đặt Đông Nghi nằm xuống. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, hơi thở đứt quãng khó nhọc vì tác dụng của thuốc khiến Hoàng Phong càng thêm căm hận tên Diệp Vũ khốn kiếp kia, cơ thể vợ anh vốn không được tốt, hắn ta là không biết hay bởi vì dục vọng quá lớn lại dám hạ thuốc cô ấy, còn cả những vết tích rõ rệt trên cơ thể mẫn cảm của Đông Nghi vô cùng chói mắt. Nếu anh căm hận Diệp Vũ một thì anh đang giận cô đến mười.
“Khó chịu quá... hức...”
Đông Nghi không ngừng đưa tay sờ soạng cơ thể như thiêu đốt của mình, quằn quại trên giường phát ra những tiếng rên rỉ câu dẫn mê hồn.
Hoàng Phong phút chốc đã bị cô làm cho điên đảo, nhất thời tạm gác bỏ những chuyện khác qua một bên, anh cởi nhanh âu phục trên người mình tiến tới chiếc giường lớn kia, không kiên nhẫn vén cao chiếc váy đã nhăn nhúm của cô lên cởi đi quần lót, trực tiếp tiến thẳng vào nơi sâu nhất bên trong cô.
“Ân...”
Cơ thể bức bối đột nhiên được lắp đầy, dục vọng của anh vô cùng mạnh mẽ, khuôn miệng nhỏ xinh bật ra tiếng ngân yêu kiều, cổ vũ cho anh thêm phần hưng phấn.
Đôi môi điên cuồng của anh bao lấy cánh môi đang gắt gao mấp máy của cô, dùng sức mút lấy đôi môi ngọt ngào quyết tẩy đi hương vị xa lạ kia, đáy mắt đỏ rực độc ác tia xuống bầu ngực căng tròn hớ hênh bên dưới lớp áo sơ mi đã bị đứt cúc hằn những vết tích đỏ ửng chói mắt, Hoàng Phong đưa tay mạnh bạo nắn bóp, dùng sự yêu thương của mình lắp đi những thứ không nên tồn tại trên cơ thể của cô.
“Đau... dừng lại...”
Trong cơn mê man, Đông Nghi ưỡng cong người khó nhọc rên lên, bên trong sự khoái cảm tột cùng còn mang theo nỗi đau thống khổ làm cô không thể chịu nổi, mỗi lần anh tiến vào trong cô đều tăng thêm sự cuồng bạo khiến cho Đông Nghi kinh hoàng thở dốc, tim đập loạn lên.
“Ai cho em tự ý làm loạn? Hôm nay anh phải dạy dỗ lại em mới được.”
Hoàng Phong bất mãn cúi đầu hôn xuống môi cô, hai tay thô bạo dang rộng hai chân cô ra để nơi tiếp xúc giữa hai người được thuận tiện hơn. Trước sự cường mãnh của anh, cơ thể cô cũng hết sức phối hợp, vòng eo nhỏ nhắn cong lên nghênh đón anh tiến công vào nơi e ấp của mình, bên trong nóng rực không ngừng co rút...
Trước sự hợp tác ăn ý của Đông Nghi, Hoàng Phong hài lòng tạm tha cho cô, anh đột ngột thay đổi tư thế nằm xuống giường để cô ngồi trên người mình, nơi giao nhau của họ vẫn không tách rời mạnh liệt luận động.”Em mau lên đi!”-Hoàng Phong vỗ mạnh lên chiếc mông no tròn của cô thúc giục, sau đó rời lên vòng eo mê hoặc dùng lực chuyển động, để cô giữ vai trò làm người điều khiển.
Đông Nghi bị dục vọng dẫn lối điên cuồng lắc hông, đầu ngửa ra sau thở dốc hưởng thụ khoái cảm lan tràn qua từng thớ thịt nhạy cảm, cô bé của cô đang co rút không ngừng, yêu thương ôm lấy vật cứng khổng lồ của anh mút mát.
Hai mắt đê mê nhìn lên cơ thể xinh đẹp của Đông Nghi hiện ngay trước mắt, cặp ngực đầy đặn bởi sự chuyển động run rẫy không ngừng thật sự mê người, Hoàng Phong cầm không được kéo cô nằm xuống vùi mặt vào nơi no tròn hôn hít nhiệt tình, tay vẫn điên cuồng vỗ mạnh lên cặp mông đã đỏ ửng lên vì bị mình đánh của cô.
“Ân... nhanh lên...”-giọng cô nhẹ nhàng thốt, cơ thể một lần nữa bị anh tùy ý sắp đặt nằm sấp xuống giường, cơ thể lực lưỡng đàn ông áp chặt lên mạnh bạo ra vào, sự xâm lược cuồng dã này từ anh lần đầu tiên cô mới được nếm trải, nó đã quá sức chịu đựng của cô...
“AAAAAA... dừng lại...”
Trong lúc hưng phấn kéo đến, Hoàng Phong không thể khống chế bắn luôn tình dịch vào nơi sâu nhất bên trong cô, anh gục xuống cơ thể bóng loáng mềm mại của cô thở dốc. Mà người bên dưới đã hoàn toàn kiệt sức như muốn ngất đi bất cứ lúc nào, mái tóc đen mượt có chút rối che đi một phần khuôn mặt kiều diễm của cô càng làm cho vẻ đẹp kia thêm phần mê đắm lòng người.
“Hôm nay em đặc biệt rất nóng bỏng...”
Hoàng Phong trở người giảm đi sức nặng trên cơ thể Đông Nghi, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm ngay ngắn lại, cởi bỏ những thứ vướng bận trên người cô quăng đi, sau đó đắp chăn vào cho cả hai.
.
.
.
Đông Nghi tỉnh lại trời cũng đã đứng bóng, cô phát hiện ra mình đang nằm trong lồng ngực rắn chắc của anh, mùi hương quen thuộc này cho dù không nhìn cô cũng biết là ai, chỉ là bản thân vừa xoay một cái, bên dưới liền cảm nhận cơn đau nhức nhói, một minh chứng quá rõ ràng cho sự cuồng nhiệt đêm qua.
“A...”
Hoàng Phong đã tỉnh từ lúc cô khẽ trở mình, anh không vội mở mắt cốt để xem biểu hiện của cô như thế nào, nhưng là vẫn bị cô phát hiện ra.
“Anh còn giả vờ, mau buông em ra!”
“Em nổi nóng với ai thế, người nên nổi nóng là anh đây, tự ý hành động, nếu Tom mất dấu em thật anh biết phải thế nào đây?”-Hoàng Phong vờ dỗi nhìn cô trách cứ.
Bắt được cá lớn thì phải cược lớn, Đông Nghi liều lĩnh dùng bản thân làm mồi nhử để tìm ra kẻ trong tối, chỉ là cô không ngờ Tom lại chậm trễ như vậy, suýt nữa hại chết cô rồi. (Có thuyết âm mưu cả rồi, chương sau au sẽ giải thích rõ hơn)
Đông Nghi không còn hơi sức đâu đôi co với anh, cổ họng khô ran, cô nhìn lên anh ra lệnh: “Em muốn uống nước!”
Hoàng Phong ngồi dậy với tay ra đầu giường lấy nước mở sẵn nắp đưa cho cô, không quên trêu chọc vợ mình: “Đêm qua rên nhiều như vậy khát nước là phải rồi.”
Đông Nghi lườm anh một cái, cô uống một gần nửa chai nước, sau đó đưa trả lại cho anh lười biếng nằm xuống giường, nhưng không thể chợp mắt được khi phát hiện ra một điều: “Nơi này là nơi nào vậy?”
“Nhà nghỉ, đêm qua em ngấm thuốc, anh chỉ có thể tìm một nơi gần đây nhất thôi.”-Hoàng Phong tỉnh bơ đáp, anh uống nốt phần nước còn lại.
Đông Nghi kiên cưỡng ngồi bật dậy, nén đi cơn đau râm ran bên dưới nhặt quần áo vương vãi trên giường mặc vào. Gì chứ chỗ này làm sao bọn họ có thể làm cái chuyện đó tối qua được, cô chỉ muốn về nhà tắm rửa thật sạch sẽ.
Hoàng Phong nhìn dáng vẻ đáng yêu của vợ mình lấy làm thú vị, anh không vội gì mấy vẫn ngồi đó nhìn Đông Nghi mặc đồ vào người, nhưng là...
“Đồ bị xé hết rồi mặc kiểu gì đây?”
.
.
.
TBC.