Ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, anh vẫn nắm lấy cổ tay cô, mãi tới lúc lên xe nghe được giọng nói của anh nói với Triệu Dương: “Về Tân Cảnh”
Cô không dám rút tay ra chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sao anh không vạch trần em?”
“Không khóc nữa à?” Lãnh Nguỵ Thần buông tay một tay chống lên trán dừa khuỷu tay lên cửa kính xe, tay còn lại thoải mái đặt lên đùi khẽ gõ nhịp nhàng từng điệu. Anh không trả lời mà hỏi lại.
Nhìn dáng vẻ vừa biếng nhác buông thả vừa quyến rũ động lòng người, nhất là ánh mắt hồ ly kia, mị hoặc chết người. Cùng với sự kết hợp đèn phía ngoài nửa ẩn nửa hiện, mập mờ. Nói cô bây giờ không có chút động lòng nào là giả, cứ nghĩ tình cảm giấu kín đã có thể buông xuống ai ngờ chưa được bao lâu lại mãnh liệt như ban đầu, quả nhiên nhan sắc là thứ hại người mà.
Hít một hơi ổn định cảm xúc xao xuyến cô mới mở lời: “Khi nãy có phải anh đã biết rõ là do em diễn rồi đúng không?”
“Biết thì sao? Không biết thì sao?”
“Cảm ơn anh…thật ra em…”
Anh cắt ngang: “Không cần giải thích, muốn làm gì cũng được”
Chẳng hiểu sao cô nghe câu nói này lại cảm thấy chạnh lòng, anh như vậy có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm anh không quan tâm ư? Vậy mà khi nãy còn cảm động nữa cơ, cũng phải thôi đối với anh cô chỉ là dụng cụ biết thở nói mà thôi, dù cô có làm gì cũng chẳng đáng để vào mắt anh.
Đắm chìm trong suy tư một túi nhỏ được đưa tới trước mặt cô.
Diệp Sở Noãn nhìn anh như muốn hỏi cái này là gì thế? Cho em sao?
“Cầm lấy”
Cô nhanh chóng đưa tay cầm lấy, đặt nó lên đùi rồi lại tiếp tục suy tư.
Đợi mãi chẳng thấy cô mở anh lên tiếng: “Không thích sao?”
“Dạ?”
Lãnh Nguỵ Thần hất cằm về phía túi nhỏ trên đùi cô.
“Cái này cho em sao?”
“Trên xe chỉ có tôi với em, không cho em thì cho Triệu Dương chắc?”
Triệu Dương đang lái xe: “…”
Diệp Sở Noãn nhìn anh rồi lại nhìn túi nhỏ: “Em còn tưởng anh đưa em cầm dùm anh…”
Lãnh Nguỵ Thần: “…” Trên xe cũng không thiếu chỗ để đồ.
Cô từ từ mở chiếc túi, ấy thế mà bên trong lại là kẹo, rất nhiều kẹo, anh đây là…đang dỗ cô à?
Thấy biểu cảm trên mặt cô biến hoá đủ kiểu anh hắng giọng: “Không thích à?”
“Không phải…thích lắm…chỉ là ngoại trừ mẹ, anh là người thứ hai cho em kẹo” Cô lại nhớ tới rất lâu về trước khi cô vẫn còn đi học, mẹ rất hay mua bánh kẹo ngọt về cho cô. Mỗi khi thấy kẹo ngọt là lại nhớ tới mẹ.
Lòng cô vẫn canh cánh tại sao mẹ lại không chịu rời Diệp gia nửa bước. Có những chuyện thế hệ của cô không thể nào biết được.
Lãnh Nguỵ Thần thò tay vào túi nhỏ cầm một chiếc kẹo nhỏ nhỏ màu đỏ, chắc là vị dâu bóc ra sau đó đưa tới môi cô: “Há miệng!”
Diệp Sở Noãn nhìn kẹo trên tay anh sau đó lại nhìn anh rồi mới há miệng ngậm lấy cục kẹo, nhai nhẹ, mắt cô sáng lên! Là vị dâu, kẹo vừa cắn hương dâu lập tức lan toả, siro dâu lên trong trào ra chua chua ngọt ngọt.
Anh thấy cô ăn vui vẻ như vậy lại bóc thêm mấy cái để trên tay mình, có đủ vị đưa tới cô ăn chỉ cần sẵn ăn.
Diệp Sở Noãn nhìn mấy viên kẹo đủ màu trên tay anh mà không tránh khỏi trầm ngâm, tối nay anh ấy bị sao ý nhỉ? Sao lại dịu dàng một cách đáng sợ như vậy? Có phải đây là chút dịu dàng cuối cùng trước khi xử đẹp cô vì vụ lúc nãy không?
Cũng vì chuyện này mà khi xe dừng lại Diệp Sở Noãn đã lấy lý do hơi mệt nên đi ngủ trước, đánh bài chuồn sống sót qua đêm nay đã rồi tính!
Lãnh Nguỵ Thần không vào nhà mà đi ra vườn hoa, cái chỗ mà cô đã trồng thêm vài chậu để tạo thêm màu sắc, anh ngồi ở đó chừng 5-10 phút, điện thoại bên cạnh bỗng rung.
Nhìn thấy tên người gọi là Bạc Thừa anh nhất thời không muốn nghe. Nhưng rồi lại nghe: “Chuyện gì?”
“Sao rồi? Ý tưởng anh đây truyền cho chú không tồi chứ? Có phải em dâu cảm động lắm không?”
“Ừ!” Nhưng Bạc Thừa còn chưa kịp vui mừng anh đã lập tức bổ xung: “Cảm động quá chạy mất rồi”
“Chạy? Sao có thê! Ông đây trước giờ tán gái chưa lệch phát nào mà!” Bạc Thừa không biết được rốt cuộc là sai ở điểm nào, con gái hẳn sẽ cảm động khi chồng mình tặng kẹo ngọt ngào sau đó còn bóc vỏ đưa tới tận miệng. Sao cô em dâu này lạ thế!
Nghĩ tới gì đó Bạc Thừa lại hỏi: “Cậu đưa em dâu bằng cách nào?”
Lãnh Nguỵ Thần hờ hững đáp lại: “Trực tiếp đưa, video sẽ bảo Triệu Dương gửi tới”
“Được được! Nhanh một chút!”
Một lát sau không ai thấy được vẻ bất lực tận cùng trên mặt Bạc Thừa, bao nhiêu căn vở thì cái tên kia không nói lại phang cái câu nhạt toẹt kia, rồi còn bóc kẹo như là ép người ta bắt buộc phải ăn! Chạy là đúng rồi! Dừa lắm!