Diệp Sở Noãn khóc một hồi rồi thiếp đi, cô thực sự chỗng đỡ không nổi nằm úp sấp trên giường, áo phía sau lưng bị cắt đôi lộ ra tấm lưng trần trụi đầy rẫy những vết sẹo, vị bác sĩ trung niên nhìn thấy mà rùng mình, ai lại nỡ ra tay độc ác như vậy với một cô gái chứ. Trên lưng còn có vài vết thương mới đang rỉ máu. Khi nãy là cô mặc áo khoác nên không thể thấy vết thương. Nhìn thấy những vết đỏ chói mắt kia chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Lãnh thiếu...vết thương khá nghiêm trọng” Bác sĩ muốn xử lý nhưng lại không biết làm từ đâu.
Anh chỉ nhíu mày lại rồi nói: “Trị thương đi”
Trong lúc bác sĩ trị thương, anh gọi điện cho Triệu Dương: “Tới Diệp gia đưa Diệp phu nhân đi”
“Vâng!”
Khi anh trở vào vết thương cũng được xử lý xong, bác sĩ dặn dò trong một tuần tới nhất định không được để vết thương dính nước.
“Còn vấn đề sẹo tôi đề cập sao rồi?”
“Thuốc đang được chuyển về, vài ngày nữa có thuốc tôi sẽ lập tức mang tới”
“Cảm ơn!”
“Vậy không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tôi xin phép”
Lãnh Ngụy Thần gật đầu để bác sĩ rời đi. Nhìn những tấm băng trắng muốt trên lưng cô anh thấy vô cùng ngứa mắt. Diệp Kình tôi sẽ cho ông thấy cái giá khi đụng vào người của tôi.
Diệp Sở Noãn mê man tới rạng sáng thì tỉnh lại, lưng mình mặc dù không đau như hôm qua nhưng cử động cũng rất khó khăn. Cô vừa ngóc đầu dậy đã nghe giong anh truyền tới: “Nằm im”
Nhìn thấy Lãnh Ngụy Thần đang nghiêm nghị ngồi cạnh giường ánh mắt sắc bén nhìn cô, Diệp Sở Noãn chỉ cụp mắt không nói gì, cũng không dám động đậy nữa.
“Tôi hỏi em có phải em chê mình thảm chưa đủ không hả?”
“Em nhớ mẹ, muốn về thăm...”
Lãnh Ngụy Thần không biết có nên đánh cô không, im lặng hồi lâu anh mới lên tiếng: “Sau này chỉ được phép về đó khi có tôi đi cùng, nhớ chưa?”
Diệp Sở Noãn nhìn anh, hốc mắt lại hồng lên, anh đây là đang xót xa cho cô sao?
“Khóc cái gì? Tôi cũng chưa đánh em!”
Diệp Sở Noãn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh: “Em không muốn về đó nữa...anh cứu mẹ giúp em, muốn em làm cái gì cũng được...chỉ cần cứu mẹ em”
“Tôi đã cho người tới Diệp gia đón Diệp phu nhân nhưng vấn đề ở đây là mẹ em không muốn rời đi”
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của cô, dù mẹ có nói ra sao đi nữa cô vẫn không hiểu vì sao mẹ nhất quyết phải ở đó không rời nửa bước. Diệp Kình đâu coi bọn họ là con người đâu chứ...
Lãnh Ngụy Thần biết nỗi khổ trong lòng của Tô Tưởng Ý nhưng bà không muốn nói cho con gái, tránh cô suy nghĩ nhiều rồi nặng lòng, anh nhấn một phím vào máy tính gửi tài liệu tới cho chú thím rồi đặt máy tính qua một bên đi tới mép giường ngồi xuống. Bàn tay to lớn khẽ xoa lên đầu cô: “Mẹ em làm vậy là bảo vệ em”
“Em không cần! Em chỉ cần mẹ thoát khỏi đó...”
“Tôi giúp em”
“Anh nói thật sao?”
“Tôi chưa từng nói dối”
Diệp Sở Noãn cảm động không ngớt, cũng hoài nghi vì sao thái độ của Lãnh Ngụy Thần mấy ngày hôm nay đều rất khác biệt.
“Diệp Sở Noãn! Cả đời tôi chỉ kết hôn một lần duy nhất! Nếu em dám từ bỏ quan hệ với Diệp ra tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với em như Lãnh phu nhân”
“Anh...”Toàn tâm toàn ý...câu này đã đánh mạnh một cái vào lòng Diệp Sở Noãn. Thoát khỏi Diệp gia sao...cô muốn lắm chứ...nhưng mà bằng cách nào...còn cả mẹ cô nữa...
“Tôi cho em thời hạn một tháng suy nghĩ cho kĩ, từ bỏ mọi thứ của Diệp gia, Lãnh Ngụy Thần tôi không bao giờ nói dối, nếu em đồng ý thì cả đời này...em chỉ có thể là của tôi!” Lãnh Ngụy Thần cúi đầu ghé sát vào mặt cô nói.
“Nếu em đồng ý thì chúng ta sẽ chung kẻ thù, nếu không chúng ta chỉ có thể là kẻ thù!” Lãnh Ngụy Thần dứt lời liền đi ra khỏi phòng.
Diệp Sở Noãn từ từ ngồi dậy suy nghĩ, hỏi cô có muốn thoát khỏi Diệp gia hay không? Có! Cô muốn trả lại tất cả đau đớn mà Diệp Kình gây ra cả thể xác và tâm hồn không? Có! Cắt đứt quan hệ vậy còn mẹ cô thì sao?
Tại Đế Uyển
Lãnh Mục ngồi trong phòng làm việc nhìn những tài liệu Lãnh Ngụy Thần gửi tới, nói là giả thì không thể chấp nhận năng lực của cháu mình ông không phải không biết, mở ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh khẽ vuốt ve rồi lẩm bẩm: “Anh...chị...có lẽ em không lý trí như Ngụy Thần...thằng bé rất giống anh em chỉ mong nó sẽ không đi sai”
“Ba nó ơi, ông làm gì thế?” Tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói của Trúc Niệm Đan.
Lãnh Mục vội vàng lau khoé mắt, cất tấm ảnh đi rồi nói: “Bà vào đi”
Trúc Niệm Đan đi vào, khép cửa lại sau đó tiến tới ngồi xuống bên cạnh ông nhẹ nắm lấy bàn tay chồng mình bà cất giọng nhẹ nhàng: “Quyết định của thằng bé lần này chúng ta không xen vào vẫn hơn”
Lãnh Mục trầm mặc không lên tiếng.
Thấy vậy Trúc Niệm Đan tiếp tục cất giọng: “Thằng bé nói đúng chuyện này không liên quan tới con bé kia, dù sao cuộc sống của nó ở cạnh Diệp Kình chưa bao giờ là tốt cả...”
“Bà nói phải, người đáng hận là Diệp Kình!”
“Để cho A Thần tự nó quyết định đi, chúng ta trợ giúp thằng bé phía sau”
“Ừm” Lãnh Mục vỗ nhẹ lên bàn tay của vợ.
Bọn họ không hề hay biết phía ngoài cửa Bạch Nhược tựa lưng vào tường nghe ngóng, không thể trách cô ta có trách thì trách thím đóng cửa không kín, Thần...anh làm em thất vọng rồi...
Diệp Sở Noãn con gái của kẻ giết người, ba mẹ bị giết...con gái của A Như... không thể để ai trong số bọn họ biết được chuyển này, trước tiên cần phải đoạt niềm tin từ Thần đã, chú thím tin tưởng cô ta chưa đủ! Cô ta muốn anh!