Diệp Sở Noãn mang tâm trạng vui vẻ trở lại hậu trường: “Cảm ơn mọi người, vất vả rồi!”
“Hoa Sở! Chị đàn nghe hay thật đó! Em nghe qua hậu trường đã cảm thấy tuyệt vời rồi!” Nhân viên hậu trường ban nãy mở lời khen ngợi.
“Cảm ơn!” Diệp Sở Noãn mỉm cười.
“Aaaa...tôi xỉu mất, xinh như vậy...” Một nhân viên khác ôm mặt cười khúc khích.
“Bảo bối! Chúng ta đi thôi!” Trần Văn mặt mày hớn hở đưa Diệp Sở Noãn rời đi.
Cô nói tạm biệt với mọi người rồi rời đi. Vừa về tới phòng tập Trần Văn đã vui vẻ xoay vài vòng: “Noãn Noãn bảo bối, buổi biểu diễn quá tuyệt vời! Em đúng là bảo bối của chị, lần này phát tài rồi!”
Diệp Sở Noãn tháo mặt nạ cười khổ nhìn ai đó vui mừng như trẻ con, gia thế chị Trần Văn không được tốt lắm một mình chị ấy phải đi làm kiếm tiền nuôi ba mẹ già và đứa em trai bị khuyết thị ở dưới quê.
“Đúng rồi, sắp tới chị có việc phải trở về quê một chuyến có việc cứ gọi cho chị nếu máy bận em có thể tìm trực tiếp giám đốc” Trần Văn đột nhiên nhớ ra mấy ngày nữa em trai cô ấy sẽ được mổ mắt ghép giác mạc.
“Vâng”
Nửa tiếng sau Diệp Sở Noãn đã tẩy trang thay đồ trở lại như cũ, do đã muộn nên cô trở về trước còn Trần Văn phải ở lại bàn chuyện riêng với giám đốc. Vừa ra tới ngã tư gần cổng công ty đột nhiên có một bóng đen chặn cô lại do sơ ý vả lại bóng đen đó xuất hiện đột ngột quá nên cô liền va phải người ta: “A!”
“Xin lỗi! Cô không sao chứ?”
“Không sao” Diệp Sở Noãn lắc đầu nhìn lên là một người đàn ông, rất cao anh ta hình như cao cũng xấp xỉ Lãnh Ngụy Thần, mặt mũi cũng khá đẹp trai mái tóc màu nâu thẫm.
“Cô...là Hoa Sở?” Nam nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Sở Noãn một hồi rồi hỏi.
“Anh biết tôi sao?” Diệp Sở Noãn sờ lên mặt, vẫn đeo khẩu trang mà.
“Đương nhiên! Tôi là Vương Tả, tôi rất thích những bản nhạc của cô, tôi là fan của cô đó!” Vương Tả lấy trong túi áo ra một tấm danh thiếp màu xanh nhạt đưa cho cô.
“A, vậy sao? Cảm ơn nhé! Không nghĩ anh lại có thể nhận ra tôi” Diệp Sở Noãn chìa tay nhận lấy, cô cảm thấy giọng nói của nam nhân này nghe rất êm tai, du dương như gió thổi.
“Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cô là liền nhận ra, cô có một đôi mắt rất đẹp”
“Anh cũng vậy” Người này là chủ tịch tập đoàn Vương thị, cô cũng có nghe mọi người bàn tán rồi là một người rất lịch sự và dịu dàng, hơn nữa lại còn vô cùng đam mê nghệ thuật, cho nên cô không ngại đứng tám chuyện thêm vài phút tiện thể đợi tài xế luôn.
Bỗng nhiên có một chiếc mô tô bất chợt lao tới, Diệp Sở Noãn chưa kịp phản ứng đã bị ai đó kéo lui vào đầu va phải thứ gì cứng cứng. Mãi tới khi nghe tiếng còi xe cùng tiếng chửi bới: “Đêm hôm đứng đấy là muốn chết à?”
“???Này! Đây là phần đường dành cho người đi bộ, anh lao xe lên đây là anh sai, còn ở đó lớn tiếng?” Diệp Sở Noãn cảm thấy người này chắc chắn là có hơi men trong người.
“Hay cho một con nhỏ không biết điều! Có tin ông đây đâm chết mày không?” Gã đàn ông điều khiển xe mô tô bước xuống xe ném mũ bảo hiểm đi vênh váo nói.
“Thử xem?” Vương Tả lạnh giọng đứng chắn trước người Diệp Sở Noãn.
“Đừng có thách thức ông đây! Tao cho chúng mày chết chung!” Gã đàn ông hung dữ lên xe quay đầu xe sau đó rồ ga định phóng về phía họ.
“Cẩn thận!” Diệp Sở Noãn kéo tay Vương Tả lùi lại, dù sao ban nãy cũng là người ta cứu cô nếu không cô đã bị gã kia quệt vào rồi.
“Rầm!” Ngay lúc xe mô tô phóng tới thì một tiếng động lớn vang lên cùng với tiếng hét của gã đàn ông. Diệp Sở Noãn kinh ngạc nhìn phía trước, gã đàn ông kia cùng với chiếc mô tô của mình va mạnh vào tường, xe của hắn nát bét còn người thì bất tỉnh.
Chiếc Lexus LS quen thuộc dừng trước mặt Diệp Sở Noãn, tim cô đập nhanh liên hồi, pha đâm vừa nãy là do chiếc xe này gây ra. Triệu Dương bước xuống xe mở cửa xe phía sau. Một đôi giày da đen bóng xuất hiện sau đó là gương mặt quen thuộc với Diệp Sở Noãn nhưng sắc mặt anh lúc này trầm tới đáng sợ.
Anh bước nhanh về phía cô định kéo cô đi nhưng bị Vương Tả cản lại: “Anh là ai?”
“Cút!” Lãnh Ngụy Thần gầm lên.
“Vương tiên sinh, anh ấy là bạn của tôi, chúng tôi quen nhau!” Diệp Sở Noãn thấy sát khí trên giường anh liền tiến lên đứng cạnh Lãnh Ngụy Thần.
Vương Tả im lặng không nói gì nhìn Lãnh Ngụy Thần chằm chằm khí thế cũng không kém.
Diệp Sở Noãn cảm thấy giữa hai người này có mùi thuốc súng nồng nặc, muốn mở lời nhưng lời nói ra tới miệng lại không thốt lên cuối cùng cô đành mím chặt môi nhắm mắt cả người mềm nhũn ngã xuống.
“Hoa Sở!” Vương Tả muốn dang tay đỡ nhưng có người nhanh hơn anh ta.
Lãnh Ngụy Thần mặt mày hằm hằm ôm Diệp Sở Noãn lên không nói lời nào quay người lên xe bỏ lại Vương Tả phức tạp đứng đó nhìn bóng dáng hai người dần biến mất.
Triệu Dương nhanh chóng lái xe rời đi trước khi đi còn ném một chiếc thẻ ngân hàng cạnh thân thể người đàn ông điều khiển mô tô.
Suốt cả quãng đường Lãnh Ngụy Thần không hé miệng nói câu gì, sắc mặt khó coi cực độ không khí lạnh bao trùm khắp xe, Diệp Sở Noãn cảm thấy mình như ngừng thở, cô không dám nhúc nhích thậm trí còn không dám hé mắt ra cũng chẳng biết bao giờ mới về tới nhà.
Triệu Dương toát mồ hôi dọc sống lưng không ngừng liếc nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, lâu lắm rồi mới thấy ông chủ tức giận như vậy, dạo gần đây tính khí cũng thay đổi thất thường lúc nắng lúc mưa, phận làm trợ lý như anh ta khổ biết bao huhu!