“Lão đại! Tôi đói rồi! Đi ăn thôi” Âu Thường Hi xoa xoa cái bụng nhỏ vứt đôi găng tay da lên sofa sau đó tiến vào phòng ngủ nói lớn.
“Em suốt ngày chỉ biết ăn thôi!” Lục Nhất Nam đứng tựa vào tường phía sau Âu Thường Hi hút thuốc.
“Chậc! Đã kêu lão đại đừng có hút thuốc tối rồi!” Âu Thường Hi tiến tới giật điếu thuốc đi sau đó quay người đi thẳng.
“...” Càng ngày càng to gan!
“Lão đại hay là chúng ta tới nhà Lãnh đại ca đi!”
Vẻ mặt Lục Nhất Nam khó hiểu: “Tới đó làm gì?”
Âu Thường Hi khinh miệt nhìn anh: “Tới ăn tối đó!”
Biểu cảm của Lục Nhất Nam đen kịt: “Chỗ tôi không đủ thức ăn nuôi em sao? Còn phải đi ăn ké?”
“Ây da lão đại anh không hiểu gì cả! Em muốn tới đó là muốn gặp vợ Lãnh đại ca đó!”
Lục Nhất Nam bĩu môi: “Hóng hớt!” Sau đó rút điện thoại ra gọi đi một cuộc.
“Lát nữa qua ăn cơm” Sau đó thẳng thừng cup máy.
“Thay đồ đi” Lục Nhất Nam nhìn bộ đồ bó sát kia của Âu Thường Hi thì lạnh lùng nói, thân hình cô thật sự rất tuyệt, không còn từ gì để hình dung, vẻ đẹp quyến rũ uyển chuyển ấy tốt nhất là không nên để nam nhân khác nhìn thấy nếu không anh sẽ nổi đoá mà móc mắt toàn bộ.
“Tại sao? Mặc cái này thoải mái mà!” Âu Thường Hi nhìn bản thân từ trên xuống chẳng có chỗ nào tệ cả hơn nữa cũng không có bị rách, nhưng ngay khi thấy vẻ mặt hằm hằm của ai đó liền lập tức hiểu ý đi vào thay một bộ đồ thoải mái rộng rãi hơn. Đúng là đồ keo kiệt! Bình thường ngoại trừ đi thực hiện nhiệm vụ ra thì cô không được phép ăn mặc bó sát như thế ra ngoài chẳng biết đây là quy luật quỷ gì nữa.
Nửa tiếng sau hai người liền xuất hiện tại Tân Cảnh.
“Hi! Lãnh đại ca!” Âu Thường Hi mở cửa xe nhìn thấy Lãnh Ngụy Thần đang ngồi ngoài sân hóng gió liền vẫy tay đợi Lục Nhất Nam ra rồi theo anh vào trong.
“Đường đường là lão đại Sát Đường vậy mà lại tới Tân Cảnh ăn ké” Lãnh Ngụy Thần buông lời chế giễu.
Mặt Lục Nhất Nam đen lại dùng ánh mắt sắc như dao lia về phía Âu Thường Hi phía sau.
“Lão đại, đừng nhìn tôi như vậy tôi sợ đấy!”
Lát sau Âu Thường Hi đã đi theo quản gia vào trong biệt thự ngoài sân chỉ còn lại hai người đàn ông, Lãnh Ngụy Thần đột nhiên lên tiếng: “Đi bao lâu?”
Lục Nhất Nam nheo đôi mắt nguy hiểm không nhanh không chậm nói: “Ngắn 1 tháng, dài nửa năm”
Lãnh Ngụy Thần nghe được câu trả lời không có chút biểu cảm nào dường như đã lường trước câu trả lời này rồi chỉ là thích thì hỏi thôi: “Cho nên?”
“Tôi gửi cô ấy ở đây một thời gian”
“Không dẫn theo cái đuôi đi à?”
Lục Nhất Nam lắc đầu: “Nguy hiểm”
Lãnh Ngụy Thần cũng chẳng nói gì chỉ là ánh mắt loé lên tia kinh ngạc hiếm có, cũng không phản bác chuyện sắp tới Âu Thường Hi sẽ ở đây, cả hai người đều biết với tình hình hiện tại chẳng có nơi nào an toàn bằng Tân Cảnh cả. Kẻ thù của Lục Nhất Nam nhiều vô số kể muốn ra tay lúc nào cũng được anh đã nguy hiểm thì người ở bên cạnh anh càng thân càng nguy hiểm hơn nên Lục Nhất Nam lựa chọn để lại Âu Thường Hi ở đây, những thế lực kia có lớn mạnh cũng sẽ phải kiêng dè Lãnh gia.
Họ lại tiếp tục bàn tán mấy vấn đề về các thế lực lớn kia. Lúc này trong biệt thự Âu Thường Hi đang lén lút lẩn lên lầu 2 nhìn mấy cánh cửa gỗ to lớn giống nhau như đúc liền cười nhẹ rồi đi về phía cánh cửa ở cuối cùng gõ nhẹ 3 tiếng rồi đẩy cửa xông vào.
Diệp Sở Noãn đang ngồi trên giường giật thót mình, gì thế lại thêm một người tới giết cô à?
Âu Thường Hi đóng cửa rồi đi lại giường quan sát Diệp Sở Noãn sau đó hỏi: “Em gái, em là vợ của Lãnh đại ca hả?”
“Chị là...?” Hình như người này không có địch ý.
“Chị là Âu Thường Hi gọi chị tiểu Hi là được rồi” Âu Thường Hi hất mái tóc dài toả sáng nói.
Nói chuyện một lúc Diệp Sở Noãn mới biết hoá ra Âu Thường Hi là người của Lục Nhất Nam, vậy thì chắc là người tốt rồi. Cô ấy rất hoạt bát, nói khá nhiều chủ yếu là hỏi thăm cô này nọ rồi làm sao lại gả vào đây, có biết Lãnh Ngụy Thần là người thế nào không...v...v
“Nói như vậy là em gả tới để trả nợ sao?”
Diệp Sở Noãn mím môi gật đầu.
Âu Thường Hi nhíu mày: “Lấy đâu ra cái vụ cha làm thì con chịu thế? Lãnh đại ca sao lại thiếu suy nghĩ như vậy chứ!”
“Không đâu, nếu em là anh ấy em cũng sẽ làm thế, làm sao có thể bỏ qua cho người đã hại ba mẹ mình chứ ba em cũng chẳng phải người tốt gì chuyện ác ông ấy làm đầy rẫy cả ra, em là con gái duy nhất của ông ấy coi như báo hiếu trước” Ngày tháng sống ở Diệp gia của cô cũng chẳng dễ dàng gì, ba cô rất nóng tính hễ ra ngoài có chuyện bực bội sẽ trở về la mắng đánh đập cô, dù mẹ có can cũng chỉ vạ lây, cô sớm đã muốn thoát khỏi đó từ lâu nhưng chẳng nghĩ tới lại có hang sói thứ hai đang đợi.
“Đó là do ông ta làm chứ có phải em đâu!”
Lần đầu tiên Diệp Sở Noãn cảm thấy có người đứng về phía mình ngoại trừ mẹ, hốc mắt cô đỏ lên, cô là một người rất dễ khóc còn rất nhạy cảm.
Thấy nước mắt cô sắp rơi Âu Thường Hi cuống lên: “Ấy! Đừng khóc! Chúng ta không nói chuyện này nữa!”
“Nghe nói em biết chơi piano hả?”
“Vâng, ngày mai em có buổi biểu diễn nếu chị không bận có thể ghé qua” Diệp Sở Noãn nói xong lật chăn xuống giường đi tới tủ quần áo lôi chiếc Vali nhỏ mở ra lấy hai tấm thiệp đưa cho Âu Thường Hi.
“Cái này cho chị hả?”
Diệp Sở Noãn gật đầu, sau này có lẽ Âu Thường Hi là người duy nhất Diệp Sở Noãn cô tin tưởng, dù mới gặp lần đầu nhưng đôi mắt cô ấy rất trong sáng.
“Cảm ơn nhé em gái! Mai chị nhất định sẽ tới!” Âu Thường Hi đưa tay nhận lấy thiệp mời, cô không hứng thú với nhạc cho lắm nhưng mà người ta đã cất công mời thì đương nhiên là phải tới rồi.
Diệp Sở Noãn cười vui vẻ, nụ cười chân thật này lần đầu tiên xuất hiện từ khi cô tới đây, nhưng cô chợt quên mất một chuyện là nếu không xin phép Lãnh Ngụy Thần cô sẽ không được bước ra khỏi Tân Cảnh.