Diệp Sở Noãn đợi anh ăn uống xong xuôi định trở về thì trời bất chợt đổ mưa, trùng hợp thay tài xế lại nói có việc bận nên không thể tới, Lãnh Ngụy Thần lại giữ cô lại, nói buổi chiều cùng anh trở về luôn, sau đó tối nay sẽ tới Đế Uyển ăn cơm coi như là tẩy trần cho Lãnh Tử Thiên.
Vì thế bây giờ Diệp Sở Noãn được dịp làm ổ trên sofa chơi máy tính xách tay của anh, thi thoảng liếc về phía người đàn ông đang nghiêm túc làm việc, người ta thường nói đàn ông có sức hút nhất là khi tập trung tinh thần làm gì đó.
Thần sắc anh vẫn vô cảm như thường ngày, áo khoác đã cởi tùy tiện vắt lên ghế, sơ mi mở hai cúc trên cùng thấy được một phần ngực rắn chắc, tay áo xắn ngang tay. Đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Anh là người rất thần bí, ở lâu với anh mới biết được những chuyện anh làm nếu đã không muốn nói thì không ai có thể tra ra được, thần thái lúc nào cũng cao ngạo xứng với danh xưng bá chủ thương trường.
Diệp Sở Noãn có cảm giác vừa là thực lại vừa là mộng. Nhiều lúc cô thật sự nghĩ mình là vợ chân chính của anh nhưng mỗi khi suy nghĩ ấy bật ra lại bị năm chữ kết hôn để trả thù đánh bật trở lại. Người đàn ông như thế vừa khiến chúng ta bất an lại vừa khiến chúng ta cảm thấy yên tâm. Cảm xúc quả thực khó tả.
Có lẽ không khí trong phòng quá mức yên tĩnh thi thoảng vang lên tiếng lật tài liệu sột soạt khiến đầu óc Diệp Sở Noãn có chút mơ hồ, đầu nhỏ gật gù liên tục rồi tựa vào ghế mà ngủ mất.
Lãnh Ngụy Thần vẫn luôn để ý động thái của cô, hết nhìn anh rồi lại rơi vào trầm tư suy nghĩ rồi cả cái bộ dáng gật gà gật gù kia nữa, anh thở dài một hơi rồi đi lại nhẹ nhàng lấy máy tính trong lòng đặt lên bàn sau đó đỡ gáy cô nằm xuống sofa. Cảm thấy thiếu thiếu gì đó lại quay lại bàn làm việc cầm chiếc áo khoác phủ lên người cô rồi tiếp tục làm việc.
3 giờ 25 phút chiều, Diệp Sở Noãn mới tỉnh dậy, trong phòng chẳng có ai cả, anh đâu rồi? Ngồi dậy mới phát hiện trên người mình có thêm một chiếc áo khoác đen, hoá ra là áo của anh. Chẳng lẽ áo là do anh ấy đắp?
Lại ngồi ngẩn người một lúc, cô mới đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bằng kính lớn trước mặt, trời đã tạnh mưa nhưng vẫn còn khá âm u. Bàn tay không tự chủ siết chặt chiếc áo khoác mang đậm mùi hương của anh giờ đây còn loáng thoáng mùi hương của cô nữa.
Đang suy nghĩ miên man cánh cửa phòng bật mở, bóng dáng cao lớn của Lãnh Ngụy Thần bước vào thấy cô tỉnh anh chẳng hề ngạc nhiên mà hỏi: “Dậy rồi à?”
Diệp Sở Noãn gật đầu, đôi mắt hơi mông lung chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Lãnh Ngụy Thần liếc nhìn biểu cảm ngây ngốc kia không nhịn được đi lại hỏi: “Em vẫn còn sợ tôi?”
Diệp Sở Noãn gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu, cô có sợ anh không? Chính cô còn phải tự hỏi bản thân.
“Không cần sợ, tôi cũng không ăn thịt em”
Câu này của anh lại bị Diệp Sở Noãn nghe thành chuyện kia: “Chẳng phải đã ăn rồi sao....”
Lãnh Ngụy Thần híp mắt nhìn cô, rồi đưa tay búng nhẹ lên trán cô: “Nghĩ lung tung”
Diệp Sở Noãn sờ trán lặng lẽ bĩu môi, không phải chắc? Không những ăn mà còn ăn sạch từ trong ra ngoài.
Lãnh Ngụy Thần chỉ về phía cửa phòng đóng kín phía đối diện: “Vào trong rửa mặt đi, tôi đưa em ra ngoài”
10 phút sau Diệp Sở Noãn trở ra, hoá ra bên trong đó là một phòng nghỉ cỡ lớn, hm chắc là gấp đôi phòng làm việc này, sở dĩ diện tích lớn như vậy là vì toàn bộ tầng cao nhất này cũng chỉ có 1 phòng họp, 1 phòng làm việc của anh này và 1 phòng riêng của Triệu Dương.
Hai người sóng vai nhau đi ra khỏi công ty điều làm cho Diệp Sở Noãn kinh ngạc nhất là anh vậy mà lại nắm tay cô kéo đi, lòng bàn tay ấm áp bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô cảm xúc thật khó tả, nhìn bọn họ cứ như là vợ chồng thực thụ vậy.