Bạc Thừa ghé lại đến khi anh trở về, lúc về đã là tối muộn anh còn đem theo một người phụ nữ, người đó chỉ luôn theo sau anh.
Chưa kịp nói gì Lãnh Nguỵ Thần đã bị Bạc Thừa chiếm lấy nói chuyện quan trọng.
“Phu nhân!” Tư Nguyệt đi lên cúi đầu chào.
“Cô là…?”
“Tôi là Tư Nguyệt, thuộc hạ của ông chủ! Theo mệnh lệnh tôi sẽ đóng vai trò làm vệ sĩ riêng của phu nhân!”
Hoá ra là thuộc hạ, cô còn tưởng là thứ kia.
Nhưng cô không đi đâu nên không cần vệ sĩ: “Tôi không cần vệ sĩ đâu..”
“Đây là mệnh lệnh của ông chủ”
Diệp Sở Noãn thở dài, cô sẽ nói chuyện thử với anh vậy.
Hai giờ sáng Lãnh Nguỵ Thần cùng Bạc Thừa bước xuống nhà, liền thấy Diệp Sở Noãn nằm gọn trên sofa ngủ thiếp đi.
Bạc Thừa cười: “Xem ra người phụ nữ của chú đợi chú đến nỗi ngủ quên kìa”
Anh nhíu mày: “Về nhanh lên”
Bạc Thừa: “…” Anh em ruột thừa!
Lãnh Nguỵ Thần gật đầu với Tư Nguyệt, cô nàng cúi người rồi ra khỏi nhà, đi tới biệt thự phía sau. Tư Nguyệt đã bên cạnh cô từ lúc đó đến tận bây giờ.
Trên người Diệp Sở Noãn chỉ đắp có một chiếc chăn mỏng do Tư Nguyệt đắp giúp cô tránh bị cảm.
Nhìn cô ngủ anh lại có chút không nỡ đánh thức, có một số chuyện không biết nên mở lời với cô như thế nào để tránh tổn thương sâu sắc.
Diệp Sở Noãn không phải con gái ruột của Diệp Kình, Diệp phu nhân cũng không phải vì yêu nên mới gả cho Diệp Kình khi đang mang thai con của người khác, Diệp Kình cũng không ngu ngốc vui vẻ đổ vỏ cho kẻ khác, tất cả chỉ vì một lời hứa của người đó. Dù không còn nhưng cũng không thể phá vỡ trừ khi một trong hai chết đi.
Mọi đau khổ trước đó cô phải chịu chẳng phải ngẫu nhiên, ra tay nặng như vậy cũng bởi không có chút máu mủ ruột già nào, bị ép đổ vỏ người đàn ông nào chẳng bực tức? Phải thiện lương tới mức nào mới không để ý đến những thứ đó.
Hai tư thiện lương…không hợp với Diệp Kình. Một con cáo già không có chút liêm sỉ, thương tiếc nào với loài người cả. Ngông cuồng bạo ngược.
“Tôi có lí do để níu em lại rồi…”
Anh cúi người nhẹ nhàng ôm cô lên, Diệp Sở Noãn rất tự nhiên cọ cọ vào cổ anh cử động một chút rồi lại chìm trong giấc mộng đẹp.
Chẳng biết từ lúc nào nhắc tới Diệp Dở Noãn anh lại chẳng có chút khó chịu nào thậm chí còn có chút mong chờ.
Noãn Noãn…đừng để anh thất vọng!
…
Sáng hôm sau vẫn như thường lệ Diệp Sở Noãn lại tỉnh giấc trong vòng ôm của anh. Cô đã quen với việc này, chắc là hôm qua anh đã đưa cô về phòng, eo có chút hơi mỏi, vốn dĩ định đợi một chút rồi dậy nhưng lại thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa mặt trời đã lên cao, người bên cạnh đã sớm không thấy ai.
Cô xuống giường, phía trên bàn có một tờ giấy thu hút tầm mắt của cô, là do anh để lại bên trên có dòng chữ: Hướng dẫn sử dụng tính năng của đôi bông tai!
Ồ! Hoá ra là một đôi bông tai điện tử công nghệ cao.
Thiết kế tinh vi thật. Lát nữa cô sẽ vào phòng sách nghiên cứu một chút.
Vừa xuống nhà Tư Nguyệt đã đợi cô sẵn ở khúc rẽ phòng ăn.
“Phu nhân!”
Cô đứng lại một chút hỏi: “Cô không đi làm hả?”
“Phu nhân ở đâu tôi ở đó!” Tư Nguyệt trả lời rõ ràng rành mạch.
“Tôi không hay ra ngoài nên không cần phải kè sát tôi đâu, nếu không có việc gì cô có thể đi làm những việc khác của bản thân” . Đam Mỹ Trọng Sinh
“Công việc của tôi chỉ có một, là đi theo bảo vệ phu nhân!” Công việc nhàn hạ như vậy Tư Nguyệt không quen cho lắm, cầm đồng lương cao vút trên tay mà run bần bật cảm giác bất an vây quanh.
Diệp Sở Noãn đành bất lực, hôm qua nói là sẽ nói chuyện với anh nhưng ai ngờ anh lại bàn chuyện với Bạc Thừa lâu như vậy. Thôi thì để trưa nay tới đem cơm rồi nói luôn.
Thời gian còn lại của buổi sáng Diệp Sở Noãn dùng để chăm sóc cây hoa ngoài sân vườn, Tư Nguyệt cũng phụ giúp cô một tay.
“Cô có thể nghỉ ngơi, đi theo tôi nhạt nhẽo lắm đúng không?” Diệp Sở Noãn nhận lấy ly nước quản gia Hứa đưa cho uống một ngụm. Cốc còn lại là của Tư Nguyệt, nhưng cô ấy không hề đụng vào.
“Không có thưa phu nhân! Trông cô…rất có sức sống!”
“Thật sao?” Ánh mắt Diệp Sở Noãn bỗng chốc cáng thêm sáng hơn.
Tư Nguyệt gật đầu, mới chỉ có mấy tiếng cô nàng đã có cái nhìn khác về Diệp Sở Noãn. Cô không giống những người phụ nữ được gả vào hào môn chút nào, có lẽ đây là điểm khiến ông chủ khắc ghi.
Diệp Sở Noãn cười rất tươi: “Cô không cần phải cứng ngắc như vậy, ở với tôi cần thoải mái lên, cô như vậy tôi áp lực lắm đó!”
“Vâng” Tư Nguyệt dứt lời liền nở nụ cười.
Cô nàng cười lên thực sự rất đẹp, hai má lúm đồng tiền tạo dựng sự chú ý, dáng người lại cao ráo, cô đứng chỉ tới tai cô nàng. Điều này khiến Diệp Sở Noãn vô cùng hài lòng. Chỉ có giữ tinh thần thoải mái mới giúp bản thân sáng suốt hơn.