Trò Chơi Tình Ái

Chương 28: Chương 28: Thăm dò




Diệp Sở Noãn theo bản năng định quay đầu lại nhưng nhớ ra mình không đeo mặt nạ hay khẩu trang, giờ cô hối hận rồi biết vậy nghe theo Lãnh Tử Thiên đeo mặt nạ vào do đó cô không quay đầu lại vờ như không nghe thấy mà bước tiếp.

Cô gái bên cạnh cũng quay lại nhìn: “Sao vậy anh?”

Vương Tả nhìn bóng lưng Diệp Sở Noãn hơi tò mò cũng không tiện hỏi nhiều bèn nói: “Không có gì, đi thôi”

“Ồ!”

Đi qua một đoạn Lãnh Tử Thiên kinh ngạc nói: “Chị dâu! Thế mà có người nhận ra chị là Hoa Sở kìa!”

Một người như Lãnh Tử Thiên biết cô là Hoa Sở cũng chẳng có gì là lạ cả: “Từng gặp qua một lần, chú ngạc nhiên lắm hả?”

“Đương nhiên! Nhưng mà chị dâu, sao chị không để mọi người biết được chị là Hoa Sở?”

Diệp Sở Noãn chỉ giải thích sơ qua, nguyên nhân chính là do cô sợ ba cô biết được sẽ tìm mọi cách hủy hoại: “Chị không thích nhiều người chú ý tới”

Lãnh Tử Thiên hiểu ra không thích thu hút sự chú ý sao lại giống với tính cách của anh họ anh thế nhỉ? Hai người này có phải quá hợp nhau rồi không?

Lãnh Tử Thiên đang định nói gì đó thì phía trước có người thu hút sự chú ý của anh liền gấp gáp nói: “Chị dâu chị đợi em một chút, em sẽ quay lại ngay!”

Còn chưa kịp đáp bóng dáng Lãnh Tử Thiên đã biến mất trong đám người. Diệp Sở Noãn thở dài dời tầm mắt về phía mô hình xe trước mặt, thật tinh tế những mẫu xe được trưng bày trong đây toàn bộ đều là xe thể thao, xe đua. Người hứng thú với loại xe năng động này cũng rất nhiều còn có cả người già tới xem. Đam mê thì không phân biệt độ tuổi.

“Cô bé cháu cũng đam mê xe à?”

Diệp Sở Noãn quay người thấy một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng trang điểm tinh tế nhã nhặn nét mặt ôn hoà đang mỉm cười tiến về phía mình.

“Cũng có một chút” Vốn dĩ cô không quan tâm tới xe cộ gì lắm nhưng mà đến đây rồi suy nghĩ chợt thay đổi cảm thấy mấy chiếc xe này trông cũng rất ngầu nhỉ.

Người phụ nữ đánh giá Diệp Sở Noãn một lúc rồi lên tiếng: “Nghe nói đây là ông chủ Lãnh thị mở cho em trai họ, cháu có cảm nghĩ gì không?”

Diệp Sở Noãn nghe xong chớp chớp mắt hỏi lại: “Cô làm nhà báo ạ?”

Người phụ nữ: “...” Nhà báo?

“Trông giống lắm sao?” Người phụ nữ nhíu mày nhìn bản thân từ trên xuống dưới.

“Không giống lắm, chỉ là câu hỏi của cô hơi giống cánh nhà báo nên cháu tiện miệng hỏi thôi thật ngại quá!” Người phụ nữ này không đơn giản, đến bắt chuyện là có mục đích khác.

Người phụ nữ đó lại cười: “Thật là biết nói đùa, cháu có biết gì về Lãnh gia không? Gia tộc lớn như vậy có quá nhiều bê bối”

“Cô có việc cứ nói thẳng, đừng vòng vo nhiều ạ” Hiển nhiên là có ý thăm dò, chắc người phụ nữ này cũng biết cô là ai rồi.

Người phụ nữ hài lòng gật đầu: “Thật thông minh! Cô bé cô nhắc cháu chút cháu xinh đẹp giỏi giang như vậy sự nghiệp nghệ sĩ đang trên đỉnh cao đừng vô cớ dây vào Lãnh gia kẻo bị vạ lây”

Diệp Sở Noãn cũng không thua kém cười đáp lại: “Cảm ơn ý tốt của cô! Cháu không biết cô là ai nhưng mà Lãnh gia cô có đụng được không?”

Người phụ nữ thoáng bất ngờ, đương nhiên là đụng không nổi rồi do vậy mới mất nhiều thời gian và công sức bày mưu tính kế mười mấy năm cũng không thành, bây giờ xuất hiện con mồi phảt hành động ngay, nhưng Lãnh phu nhân này có vẻ khó xơi: “Haha cô bé cháu thật can đảm, có thời gian chúng ta hẹn dùng bữa nhé?”

“Xin lỗi! Cháu bận lắm!” Diệp Sở Noãn nói xong gật đầu coi như chào sau đó quay người rời đi.

Một lát sau người phụ nữ liền rời khỏi triển lãm.

Diệp Sở Noãn đi vài vòng ngắm nghía sau đó đi ra ngoài hóng gió một chút tình cờ bắt gặp một sự việc. Lãnh Tử Thiên nói có việc nửa tiếng trước hiện giờ đang ở đây cãi vã với một người phụ nữ khác.

“Tử Thiên...anh tin em một lần nữa đi! Em biết em sai rồi!”

Lãnh Tử Thiên lạnh lùng hất tay cô ta ra: “Tôi chưa cho cô cơ hội bao giờ à? Là tự cô chối bỏ cơ hội đừng có tới tìm tôi gây phiền phức!”

Người phụ nữ khóc lóc quỳ xuống: “Không phải! Khi nãy anh đã cứu em! Anh chắc chắn vẫn còn yêu em!”

“Cứu cô là tôi tiện tay, từ giờ về sau tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi! Càng đừng nghĩ tới việc lừa dối tôi!”

“Tử Thiên! Anh đừng bỏ em mà! Không có anh em không sống nổi!”

Lãnh Tử Thiên cười nhạo: “Sống không nổi? Cmn lừa trẻ con à? Cút! Ông đây không có cô sống rất tốt!”

“Đừng mà! Tử Thiên...em xin lỗi...anh đừng bỏ em mà...” Người phụ nữ vùng dậy ôm lấy eo Lãnh Tử Thiên.

“Cút ra!” Lãnh Tử Thiên nhíu mày tức giận đẩy người phụ nữ trước mặt ra cởi áo ngoài vứt lên người cô ta.

Cô ta chẳng là gì trong cuộc sống của anh cả, việc gì phải quan tâm tới chứ.

Có lẽ sống với Lãnh Ngụy Thần lâu nên cảm giác của Lãnh Tử Thiên cũng trở nên nhạy bén anh phát hiện có người ở gần nghe lén: “Ai?”

Diệp Sở Noãn: “...”

Cô khẽ gãi sống mũi rồi ló người ra: “Chị đi hóng gió, không cố ý nghe lén chú tin không?”

Lãnh Tử Thiên bất ngờ thu lại vẻ lạnh lùng: “Tin chứ! Em đương nhiên là tin rồi! Chúng ta vào trong thôi!”

Cô đưa ánh mắt về người phụ nữ kia, cũng rất xinh đẹp nhất là đôi môi, đỏ mọng quyến rũ có điều sắc mặt hơi tệ. Người yêu cũ hả?

Người phụ nữ thấy Diệp Sở Noãn liền đứng phắt dậy: “Tử Thiên! Anh bỏ mặc em vì cô ta sao? Anh thích lái máy bay à?”

Lãnh Tử Thiên: “...”

Diệp Sở Noãn: “...”

Người phụ nữ lại tiếp tục quát: “Con hồ ly tinh kia! Mày câu dẫn anh Tử Thiên đúng không hả?”

Chưa đợi cô lên tiếng Lãnh Tử Thiên đã tức giận: “Câm miệng! Ăn nói cho đàng hoàng! Ai cho phép cô nhục mạ chị dâu tôi?”

Người phụ nữ sững người, mở to mắt nhìn hai người, chị dâu? Vậy là vợ của anh Ngụy Thần?

“Em...em không biết...em xin lỗi!”

Lãnh Tử Thiên không thèm quan tâm cô ta nữa quay lại nhìn Diệp Sở Noãn: “Chị dâu! Kệ cô ta chúng ta vào thôi!”

Diệp Sở Noãn không nhìn nữa gật đầu bước đi. Người phụ nữ phía sau vẫn cố gắng gọi nhưng cô ta không thể theo vào vì không có tư cách.

Đi tới nửa đường Diệp Sở Noãn dừng bước.

“Sao thế chị?”

“Chị đoán chú không có tâm trạng xem xe nữa rồi, đi nơi khác không?”

Lãnh Tử Thiên cảm động nhìn cô muốn ôm lại không dám chỉ có thể huhu nói: “Chị dâu! Chị tốt quá!”

Vậy là hai người họ rời khỏi triển lãm, Lãnh Tử Thiên đề nghị tới Tex-One cô cũng không phản đối.

Bọn họ đặt một phòng riêng tại tầng 21 Lãnh Tử Thiên ôm chai rượu ngoại ngồi xuống sofa than vãn: “Chị dâu! Về chị nói với anh em cấp quyền thẻ hội viên cho em với! Em cũng muốn lên tầng cao nhất!”

“Chú tự đi mà nói” Kêu cô xin Lãnh Ngụy Thần hộ ư? Cô không có cái gan đấy.

Lãnh Tử Thiên chỉ biết thở dài ôm rượu ngao ngán tha thẩn một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.