Cũng may tình trạng của Diệp Sở Noãn không có gì đáng ngại chủ yếu vẫn là do suy nghĩ nhiều quá cộng thêm tâm trạng không ổn định, trước đó cô chưa ăn gì mà uống hai viên benzodiazepin* nên mới dẫn tới hiện tượng nôn mửa khó chịu sau khi ăn.
*benzodiazepin: một loại thuốc giúp ổn định tinh thần chống căng thẳng, suy nghĩ nhiều…
Tô Tưởng Ý nghe tin con gái đổ bệnh liền đi theo người của Lãnh Nguỵ Thần tới Tân Cảnh. Dù Diệp Kình muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản được.
Nửa đêm cô có mơ màng tỉnh dậy một lần nhưng mẹ lại luôn bên cạnh vỗ về nên cô lại nhanh chóng an an ổn ổn thiếp đi tới sáng hôm sau.
Lãnh Nguỵ Thần vẫn luôn ở trong phòng chông chừng, nhìn Tô Tưởng Ý rõ ràng là rất quan tâm và nhớ thương con gái nhưng lại không đồng ý rời khỏi Diệp gia, chắc chắn năm đó giữa bà và Diệp gia có điều gì đó.
“Diệp phu nhân!” Anh cất tiếng gọi.
Tô Tưởng Ý không quan tâm tới việc anh có gọi bà là mẹ vợ hay không: “Có chuyện gì sao?”
“Năm đó bà có giao ước gì với ông cụ Diệp?” Anh nhìn thẳng vào mắt Tô Tưởng Ý không cho bà cơ hội trốn tránh.
Nghĩ đi nghĩ lại vấn đề chỉ có thể nằm ở ông cụ Diệp, trước đó người quyền lực nhất chẳng có ai ngoài ông cụ Diệp cả, bây giờ vẫn còn một vài người đồn thôi năm đó quan hệ hai nhà Diệp-Tô cực kì tốt sau đó lại xảy ra mâu thuẫn ở thế hệ con cái. Vì để bảo vệ danh tiếng của gia phả ông cụ Diệp chắc chắn sẽ đề ra một vài hạ sách nào đó, hoặc có thể có rất nhiều hạ sách.
“…không hề có giao ước nào cả…” Tô Tưởng Ý vội né tránh ánh mắt của anh rất nhanh, tránh bị nắm thóp.
Biểu cảm của Tô Tưởng Ý rõ ràng là trốn tránh.
Anh khẽ cười: “Không lý nào có chuyện Diệp phu nhân cam chịu an toạ sống bên cạnh lão cáo già Diệp Kình, Diệp phu nhân là người thông minh, không dễ dàng để người khác nhảy lên đầu”
“Đến tôi còn không ép được Diệp phu nhân trở về đây thì một người như Diệp Kình không thể làm khó được bà”
“Nguyên nhân ở Diệp Sở Noãn?”
Anh càng nói Tô Tưởng Ý càng cảm thấy ớn lạnh, lại là cái loại cảm giác tồi tệ ấy: “Cậu đừng nói nữa! Đủ rồi!”
Lãnh Nguỵ Thần mở điện thoại nhấn vài cái rồi đưa tới trước mặt Tô Tưởng Ý: “Cô ấy không phải con ruột của Diệp Kình”
“!!!” Tô Tưởng Ý chết lặng, khó tin nhìn Lãnh Nguỵ Thần.
“Cậu…làm sao có thể tra ra…”
Mọi tin tức về năm đó đều đã được ông cụ Diệp huỷ toàn bộ không sót lại một mảnh thông tin…làm sao Lãnh Nguỵ Thần có thể tra ra được…
Anh cười lạnh: “Giấu cũng kĩ thật lấy được thông tin này cũng không dễ dàng gì…”
Tô Tưởng Ý im lặng chốc lát rồi nói, giọng bà đã nghẹn lại vì nhớ về hồi ức lúc đôi mươi đó: “Lãnh Nguỵ Thần…coi như tôi xin cậu…đừng nói gì cho con bé cả…”
“Con bé rất dễ gục ngã…tôi làm tất cả cũng chỉ vì giấu con bé chuyện này…tôi chỉ có một mình con bé…tôi thừa nhận con gái tôi rất yếu đuối nhưng tôi chỉ mong có thể tìm được một người thay tôi bảo vệ con bé…”
“Tâm can của tôi…”
Anh im lặng không đáp cũng không có bất kì biểu cảm nào cả.
Tô Tưởng Ý thở mạnh một hơi đứng dậy từ từ quỳ xuống trước mặt anh, bà ta biết anh là một người không có tình cảm, vô tâm tới mức nào nhưng giao con gái cho anh bà lại cảm thấy cực kì yên tâm cho tới giờ phút này.
“Tôi cầu xin cậu…đừng thương tổn con bé…”
Quả thực anh vô cảm nhìn Tô Tưởng Ý thân phận trưởng bối đang quỳ trước mặt mình: “Luôn miệng nói không muốn thương tổn cô ấy? Hiện tại người làm tổn thương cô ấy chỉ có mình bà”
Bờ vai Tô Tưởng Ý rung nhè nhẹ, bà nức nở: “Tôi biết…tôi biết…nhưng tôi không còn cách nào khác…”
“Bà chỉ có hai con đường, một là ở lại đây bên cạnh con gái bà, hai là biến mất mãi mãi sự tồn tại của bà chẳng khác nào mũi kim chạy chậm trong lòng cô ấy”
Ngừng một lát anh lại nói: “Cách tốt nhất bà vẫn nên ở lại đây”
Tô Tưởng Ý dùng hai tay che mặt: “Tôi không thể…tôi ở lại con bé sẽ bị hại…”
Anh lúc này mới truy sâu vào vấn đề: “Đây là giao ước của bà với ông cụ Diệp?”
Tô Tưởng Ý chần chừ một lát mới chậm rãi gật đầu: “Tôi biết cậu muốn biết rõ mọi thứ của năm đó, với năng lực của cậu sớm muộn gì cũng tra ra được, nhưng tôi vẫn muốn im lặng…”
“Tuỳ bà”
Mấy chuyện này anh có thể tra sau điều quan trọng hơn là Diệp Sở Noãn.
Một bông hoa tươi được nuôi dưỡng trong một môi trường bao bọc quá mức, sự chăm sóc bảo vệ quá mức, thì dù có bẻ gai của nó nó vẫn có thể dựa vào điều kiện ấp ủ bấy lâu nay mà tiếp tục mọc ra nhiều chiếc gai khác, con bông hoa đã thoát khỏi sự bảo vệ sống cô độc không có sự chăm sóc thì một cơn giá cũng có thể khiến nó gục ngã, hay mất gai giống như mất đi sinh mệnh vốn nhỏ nhoi lại càng nhỏ nhoi.
Lãnh Nguỵ Thần nán lại tới rạng sáng mới cất bước về phòng dành cho khách, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy vì một người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ muốn bảo vệ chở che cho cô về sau làm một người chăm hoa tốt, bảo vệ cho bông hoa của chính mình.
Diệp Sở Noãn…cảm giác mà em đem lại cho tôi rốt cuộc là thứ cảm xúc gì…