Trò Chơi Tình Ái

Chương 71: Chương 71: Tôi đưa em về nhà, nhé?




Elly quần áo xốc xếch đang túm chặt một người phụ nữ, nét mặt cô không được tỉnh táo dồn hết sức vào cánh tay siết chặt cổ và miệng người phụ nữ kia. Thấy Tư Nguyệt vào Elly thả lỏng bản thân, nói đứt quãng: “Bắt…cô ta…”

Tư Nguyệt không đợi Elly nói hết đã xông tới tách hai người ra đè sấp người phụ nữ xuống sàn, dùng thắt lưng luôn mang bên mình trói tay cô ta lại.

“Cô Elly! Không sao chứ?”

Tư Nguyệt phát hiện mình không mang áo khoác, cô vội cởi áo sơ mi đen ra ném lên người Elly. Còn cô nàng bên trong vẫn còn một chiếc áo dây cup ngực đủ che chỗ nên che.

Elly túm chặt lấy áo, run rẩy lục diện thoại từ trong túi xách gọi cho Bạc Thừa. Nhưng không có người nhấc máy.

Tư Nguyệt cho người đưa người phụ nữ kia về điều tra, còn mình thì ở lại trấn an Elly, nhưng cô không dám động vào người Elly vì sợ Elly kích động.

Diệp Sở Noãn cũng biết chuyện cô chào tạm biệt anh em Trương Mẫn rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh, vừa vào trong Diệp Sở Noãn nhẹ ngàng khoá cửa lớn vào hỏi Tư Nguyệt: “Người đâu?”

“Tôi đã gọi người đem cô ta về trụ sở rồi”

Diệp Sở Noãn muốn bước tới gần Elly nhưng bị Tư Nguyệt ngăn cản: “Đừng động vào cô ấy”

Cô chú ý tới trạng thái của Elly, bàn tay nắm chặt vạt áo sơ mi của Tư Nguyệt đến mức nổi trắng các khớp tay, có thể dễ dàng nhận ra Elly đang cố kìm nén sự run rẩy của bản thân.

Cô nhíu mày gọi điện cho Lãnh Nguỵ Thần, rất nhanh đã có người bắt máy: “Sao thế?”

Cô nói nhanh: “Có chuyện rồi, anh Bạc có ở chỗ anh không?”

Lãnh Nguỵ Thần bên kia vừa nghe thấy có chuyện đã đứng bật dậy bước ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì? Em không sao chứ?”

Bạc Thừa thấy anh đứng lên đành nhíu mày vứt chiếc điện thoại nhiễm virus của mình vào thùng rác rồi đi theo. . Truyện Võng Du

“Em không sao, người có sao là Elly, cô ấy bây giờ đang mất bình tĩnh cần có anh Bạc!”

Nghe thấy cô không sao bước chân anh dần an tâm hơn: “Đợi anh! Tuyệt đối đừng động vào cô ấy”

“Vâng!”

Lãnh Nguỵ Thần cup máy rồi nói với Bạc Thừa: “Elly có chuyện rồi”

Bạc Thừa đen mặt khẽ phun ra hai từ chửi bậy hoàn mĩ rồi phi đi như bay.

Triệu Dương đã đỗ xe trước cửa, ở Đạt Thành mà bọn họ cũng dám lộng hành đúng là chán sống.

Khi bọn họ tới vị trí mà Diệp Sở Noãn báo, Tư Nguyệt chạy ra mở cửa. Bóng dáng hai người đàn ông lập tức xuất hiện. Bạc Thừa không màng tới đây là nhà vệ sinh nữ mà xông thẳng vào.

Lãnh Nguỵ Thần đi tới bên cạnh cô, dò xét trên dưới một lượt thấy cô không sao thật mới yên tâm, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Dở Noãn từ từ giải thích mọi chuyện từ đầu cho anh nghe. Lãnh Nguỵ Thần dời ánh mắt tới Tư Nguyệt: “Chuyện này giao cho cô”

Tư Nguyệt gậy đầu vâng dạ rồi đi ra ngoài, bắt gặp Triệu Dương đứng ngoài cửa lớn, cô nàng liếc nhìn Triệu Dương rồi quay gót đi thẳng.

Triệu Dương: “…”??? Ánh nhìn gì vậy? Anh ta lại làm gì rồi à?

Bên trong Bạc Thừa cất giọng nhẹ nhàng: “Elly, là tôi”

Elly ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy phức tạp của Bạc Thừa, cô nàng bỗng rơi nước mắt muốn nhào vào lòng anh nhưng không đứng lên nổi, thậm chí không cử động được cơ thể.

Bạc Thừa từ từ tiến lại, ngồi xuống trước mặt Elly: “Tôi đưa em về nhà, nhé?”

Elly nức nở đổ người về phía trước va vào ngực Bạc Thừa, biết Elly không có ý kiến với mình Bạc Thừa bế Elly lên quay mặt cô vào ngực mình.

Triệu Dương lái xe đưa họ về trước, do vậy Lãnh Nguỵ Thần và Diệp Sở Noãn mới có cơ hội tay trong tay đi dạo đường phố.

Một chiếc xe màu đen đi ngược hướng với bọn họ, lúc đi ngang qua họ trùng hợp Diệp Sở Noãn quay ra cười với Lãnh Nguỵ Thần.

Người đàn ông trong xe bàn tay khẽ run: “Là cô ta phải không?”

“Vâng, đúng là cô ấy, Diệp Sở Noãn!” Gã tài xế cầm bức hình trên tay khẳng định chắc chắn.

Ánh mắt của người đàn ông khẽ biến đổi, một nét thương đau thoáng hiện lên nơi đáy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.