Sáng hôm sau, qua một loạt kiểm tra Diệp Sở Noãn đã đủ điều kiện để về nhà. Anh đưa cô về Tân Cảnh sau đó mới tới công ty.
Trước khi đi anh dặn dò: “Hạn chế ra ngoài, có chuyện gì thì gọi cho tôi”
“Ừm! Anh đi làm đi”
Lãnh Nguỵ Thần nhìn cô rồi lên xe, chiếc Lexus LX dần biến mất trước sân lớn. Diệp Sở Noãn dõi theo một lát rồi quay người vào trong.
Ước chừng nửa tiếng sau Tư Nguyệt cũng từ bệnh viện trở về, đã lập tức đi tìm Diệp Sở Noãn.
“Phu nhân đâu?”
“Dạ! Phu nhân ở ngoài vườn hoa ạ”
Tư Nguyệt bèn đi ra vườn hoa hiển nhiên thấy Diệp Sở Noãn đang ngồi xổm trước mấy chậu cây nhỏ, quản gia đứng phía sau che ô cho cô lại nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, trời nắng gắt hơn rồi, nên vào trong thôi”
Diệp Sở Noãn đứng dậy: “Đi thôi”
Mấy chậu cây nhỏ này của cô có vẻ nên gộp chung lại một chậu lớn, sau đó mua thêm cây nhỏ trang trí xung quanh.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Tư Nguyệt đứng phía xa: “Tư Nguyệt, cô đã đỡ chưa?”
Tư Nguyệt cúi đầu: “Tôi đỡ rồi phu nhân!”
Dừng một lát lại nghe Tư Nguyệt nói: “Phu nhân, thực xin lỗi! Hôm đó tôi chú ý hơn một chút thì sự cố đã không sảy ra!”
Diệp Sở Noãn còn tưởng có chuyện gì quan trọng: “Không trách cô được, không tránh được lần đó thì sẽ có lần sau”
Tư Nguyệt nghe lời này có chút mơ hồ: “Phu nhân cô…”
Cô ngồi xuống ghế trên đình nghỉ vẫy tay tỏ ý Tư Nguyệt ngồi xuống. Quản gia biết ý lui đi.
“Tôi biết cả rồi, chỉ cần tôi ra khỏi Tân Cảnh chắc chắn sẽ có chuyện à không, chắc chắn sẽ có sự cố sảy ra, không một thì hai, có thể nhiều hơn”
Tư Nguyệt nghe xong rơi vào trầm tư, cô ta có vẻ đánh giá quá thấp phu nhân rồi, cứ nghĩ cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mỏng manh ngoài kia, lại không nghĩ phu nhân có tính cách nhạy bén giống với ông chủ.
Diệp Sở Noãn thở ra một hơi lại hỏi: “Cô có biết người đứng sau là ai không?”
Tư Nguyệt chần chừ một hồi không biết có nên nói hay không, có nên hỏi ý kiến ông chủ không nhỉ?
Có lẽ nhận ra sự chần chừ của Tư Nguyệt cô cười: “Yên tâm đi, cô không nói tôi cũng không nói, sẽ không ai biết hai ta đã nói gì với nhau”
Chẳng biết sao nhưng nhìn vào nụ cười của phu nhân, Tư Nguyệt cô nàng lại có chút rùng mình: “Là Lãnh Dung”
Lãnh Dung? Là cô út của Lãnh Nguỵ Thần, bà ta không ngồi im được nữa rồi?
“Phu nhân cô không cần lo lắng đâu, ông chủ sẽ xử lý sạch sẽ”
Diệp Sở Noãn đang đắm chìm trong suy nghĩ nên chỉ gật đầu nhẹ, điều này làm Tư Nguyệt có chút chột dạ, phu nhân sẽ không nói đâu đúng chứ? Nếu nói ra thì khả năng cô nàng sẽ bị đày đi sát hạch kì tiếp theo. Nghĩ thôi đã thấy hãi rồi, phải lấy lòng phu nhân mới được.
“Phu nhân! Uống trà!” Tư Nguyệt rót trà bưng lên đưa đến trước mặt Diệp Sở Noãn.
Nhìn cảnh này cộng thêm gương mặt nghiêm túc của Tư Nguyệt cô liền bật cười: “Cô không cần như vậy, tôi sẽ không nói gì đâu”
Tư Nguyệt hơi xấu hổ vì tâm tư bị nhìn thấu, đành cười rồi đặt chén trà xuống.
Đột nhiên Diệp Sở Noãn mở miệng: “Cô dễ thương thật đấy”
Lời này khiến Tư Nguyệt hoá đá tại chỗ, phu nhân vừa bảo cô ta dễ thương sao?
Triệu Dương trở về lấy tài liệu trùng hợp nghe thấy lời hội thoại ban này, dễ thương? Tư Nguyệt mà dễ thương thì trên đời này không có ai dễ ghét cả.
Diệp Sở Noãn vui vẻ nói: “Được rồi, không đùa cô nữa”
Tư Nguyệt gượng cười: “Phu nhân thật biết đùa…”
Dứt lời giọng nói quen thuộc vang lên: “Phu nhân!”
Cô nghiêng đầu mới thấy trợ lý Triệu đã đứng đó từ bao giờ: “Trợ lý Triệu! Có việc gì sao?”
Triệu Dương đáp: “Ông chủ kêu tôi về lấy tài liệu”
“À! Vậy anh mau đi đi!”
Triệu Dương gật đầu: “Vâng!”
Lúc đi lướt qua Tư Nguyệt anh ta cố ý nói nhỏ vào tai cô nàng: “Thật dễ thương” Sau đó cười rồi bỏ đi.
Tư Nguyệt nghiến răng dùng ánh mắt chết chóc nhìn Triệu Dương. Trong lòng thầm đem Triệu Dương chặt ra vài phần. Đợi đấy cho tôi!
Diệp Sở Noãn ở bên nhìn thấy khó tránh khỏi mỉm cười, cô đột nhiên phát hiện hai người này ở chung một chỗ hoà hợp hiếm thấy.
Trưa nay Diệp Sở Noãn lại đem đồ bổ tới công ty anh. Vốn không định đi nhưng thím hai lại ghé mang canh bổ tới, nói đây là thím mới tìm công thức nấu mới, rất ngon rất bổ dưỡng. Do vậy cô đành đi một chuyến, lời nói sẽ hạn chế ra ngoài lúc sáng bay sạch.
Lần này tới công ty không cần phải Triệu Dương đón mà có Tư Nguyệt đi chung nên họ lên thẳng tầng cao nhất của toà cao ốc.
Cửa thang máy vừa mở ra đã gặp ngay Lãnh Nguỵ Thần và Triệu Dương.
Đứng đằng sau nhưng Triệu Dương vẫn cảm nhận được sát khí đang bắn đến mình, hiển nhiên là của Tư Nguyệt. Anh chỉ cười cười rồi rời tầm mắt khỏi Tư Nguyệt.
Diệp Sở Noãn nhìn anh giơ bình giữ nhiệt lên cười miễn cưỡng: “Thím hai có công thức canh mới, thử ha?”
Lãnh Nguỵ Thần nhìn trán cô rồi lại nhìn bình giữ nhiệt bất lực thở dài, kéo tay cô vào phòng làm việc, đặt túi xách của cô lên bàn làm việc để cô ngồi trên sofa nói: “Ở đây đợi anh một lát, anh kí hợp đồng rồi quay lại”
Cô gật đầu nhưng lại gọi anh lại: “Đợi chút, anh uống cái này trước đi, khi về sẽ nguội mất”
Nhìn vào mắt cô anh đành quay lại uống chút canh hầm rồi đứng lên: “Đi được chưa?”
Cô hài lòng gật đầu: “Được rồi, anh đi đi”
Ai ngờ Lãnh Nguỵ Thần lại áp sát cô hôn nhẹ lên trán cô một cái nói đợi anh rồi quay người rời đi.
Diệp Sở Noãn thẫn người ngồi trên sofa, tay vẫn cầm cái nắp, không phải lần đầu hôn nhưng lần này cảm giác rất lạ lẫm, tim đập sao lại nhanh như vậy chứ?