Trò Chơi Tình Yêu

Chương 53: Chương 53




Kyo ngơ ngác “Xảy ra chuyện gì mà có tiếng ngừi la vậy? Kô lẽ.. kô lẽ là có chuyện kô may.”

Ariel trấn an “Đừng có nói chuyện xui xẻo, ảnh chỉ là bị miểng chai đâm trúng thôi lấy miểng ra thì hết, kô lẽ lại bị chết 1 cách lảng xẹt như vậy àh.”

Vừa nhắc thì Bi từ trong phòng bệnh bước ra, nét mặt tươi tắn, còn Joseph thì ôm cánh tay nhăn nhó. Thấy vậy Kyo liền chạy tới bên cạnh Bi. “Anh kô sao chứ?”

Joseph cắt ngang “Ảnh thì kô sao nhưng tôi thì có chuyện nè.”

Ariel ngạc nhiên nhìn cánh tay của Joseph bị những lằn đỏ “Ủa, lạ chưa, ngừi bị thương là anh Bi mà sao trên tay anh bây giờ lại xuất hiện những lằn đỏ này vậy?”

Bi cười “Chỉ là do tai nạn mà thôi.”

Joseph len tiếng phản đối “Tai nạn? Cũng phải mang ơn anh đó. Thiệt kô hiểu nổi đã tới tuổi này rồi mà còn sợ đau nữa. 2 ngừi kô biết thôi lúc bác sĩ lấy cái miểng chai ra cho ảnh mà ảnh đã ôm cánh tay tôi cứng ngắc còn bấu vào nữa khiến tôi bây giờ ra nông nổi này nè.”

Nghe Joseph kể mà Kyo và Ariel kô nín cười đuợc. Kyo đánh vào vai Bi.

”Em mới biết là anh nhát gan như vậy đó.”

Ariel chen vào “Hèn gì mà lúc nãy kô cho Kyo đi vào theo, thì ra là sợ bị quê trước mặt ngừi yêu.”

Kyo thúc vào eo Ariel ra hiệu cho cô kô được phát biểu bừa bãi. Ariel quay sang nhìn cánh tay của Joseph, cô lắc đầu “Anh thật có nghĩa khí quá biết anh Bi như vậy mà cũng dám vào phòng bệnh với ảnh nữa. Thôi được rồi bây giờ cũng đã tối anh chở anh Bi về đi, còn em thì đưa Kyo về nhà.”

4 ngừi chia tay nhau ra khỏi bệnh viện, ra tới cổng mà Kyo và Ariel vẫn còn cười nắc nẻ mỗi khi nhìn thấy mấy lằn đỏ trên tay Joseph. Bi phải hăm dọa mãi 2 cô mới chịu ngưng.

”Thiệt tình con gái sao mà... chỉ có chút xíu như vậy mà cứ cười hoài.” Bi cằn nhằn bước lên xe của Joseph.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

”Ủa hôm nay chị còn đi làm àh? Tôi tưởng đáng lẽ giờ này chị phải ở sân bay mới đúng.”

Những lời nói của Ariel làm Kyo càng buồn thêm, cô biết rõ là hôm nay Bi phải đi qua Canada nhưng lại kô ra sân bay tiễn anh bởi vì cô sợ mình kô kềm lòng được sẽ khóc trước mặt anh.

”Kyo àh? Đừng nói là tôi kô nhắc nhở, phải biết quý những cái trước mắt nhất là tình yêu của mình nếu kô mai này hối hận thì cũng kô có ích lợi gì đâu, phải kô Joe?”

Nghe Ariel kêu tên mình, Joe kô trả lời lại như mọi ngày mà chỉ nhìn thẳng vào Kyo “Hãy suy nghĩ cho kỹ đi, hạnh phúc phải do mình nắm lấy, nếu như cả 2 ngừi đều yêu nhau thì kô nên để lỡ mất tình duyên tốt đẹp.”

Kyo đắn đo suy nghĩ lời của 2 ngừi bạn, quả thật là từ đó tới giờ Bi luôn ở bên cạnh cô mỗi khi cô có chuyện buồn, anh luôn chu đáo và tế nhị chăm sóc cho cô mà kô cần cô phải hồi đáp cái gì cả. Trái tim của cô cũng đã từ từ bị chân tình của anh cảm động. Cô đứng vụt dậy làm cho Ariel và Joe giật mình. “Hai chị xin nghỉ phép dùm tôi nhá, nói với hiệu trưởng là tôi phải đi giữ lại 1 ngừi rất là quan trọng.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kyo đi taxi tới sân bay, vừa tới cổng là cô lập tức chạy vào bên trong, nhưng tìm kiếm xung quanh cũng kô thấy Bi đâu. “Kô lẽ mình đã đi trễ 1 buớc, chuyến bay đã cất cánh rồi. Cũng là tại mình cả, biết như vậy thì đã tới sớm hơn rồi.” Kyo còn đang tự dằn vặt bản thân thì 1 giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.

”Kyo!” Cô quay lưng lại nhìn thì nhận ra Bi. “Kô phải em nói là ko tới tiễn anh hay sao, tự dưng bây giờ lại có mặt tại sân bay vậy?”

”Em.. em.. tới để nói.. lời tạm biệt với anh.” Đó kô phải là lời thật lòng mà Kyo muốn nói, kô hiểu sao lúc gặp Bi rồi thì cô lại kô thể mở miệng được.

Bi mỉm cười mặc dù trong lòng của anh bây giờ kô hề vui vẻ chút nào. “Anh phải vào trong rồi, cám ơn em đã tới.”

Bi từ từ cất bước đi mà trong lòng nặng trĩu, Kyo cũng kô khá hơn bao nhiêu, tâm trạng kẻ ở ngừi đi thật phức tạp biết bao. Rồi cô thu hết can đảm của mình chạy tới quàng tay ôm ngang eo của Bi.

”Em...em yêu anh.” Rồi chỉ nói được bấy nhiêu thôi là cô bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt ấm áp của Kyo khiến Bi chạnh lòng. Anh xoay ngừi lại cầm lấy bàn tay mềm mại và nâng gương mặt đầm đìa nước mắt của cô lên.

”Nếu em kô muốn anh đi, thì anh sẽ ở lại đây.”

Cô lắc đầu “Kô phải như vậy, được đi du học về thiết kế đó kô phải là mơ ước của anh hay sao? Đừng vì em mà chôn vùi mơ ước của mình.”

Bi nhìn sâu vào mắt ngừi yêu “Đúng vậy, đi du học là 1 cơ hội rất tốt, nó rất quan trọng với sự nghiệp của anh. Nhưng...” Anh ngừng giây lát rồi típ tục “Nhưng đó kô phải là quan trọng nhất, mà em... mới thật sự là quan trọng đối với anh. Anh kô cần bất cứ gì cà chỉ cần có em ở bên cạnh mà thôi.”

Đáng lẽ anh còn nhiều điều muốn nói với Kyo lắm nhưng mà đã kô còn cơ hội bởi vì cô đã dùng môi của mình ngăn chặn những lời nói của anh. Nụ hôn của 2 ngừi kéo dài, dài vô tận như để bù đắp những tháng ngày mà họ đã bỏ lỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.