Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 204: Chương 204: Âm Thần Xuất Khiếu




“Liễu Không? Hắn tới tìm ta?”

Tô Bằng nghe thế, khẽ nhíu mày, mình và người này dường như không có giao tình mà?”

Nhưng nghĩ lại, lông mày Tô Bằng nhướng lên trong lòng chợt hiểu rõ.

Trong đám người hội Phong Dương mời tới, mặc dù tương đương cùng một cấp bậc, nhưng cũng có phân cao thấp trên dưới, Liễu Không kia, e rằng là người võ công kém cỏi nhất trong tám người ở đây.

Đồng thời, hắn cũng là người có thế lực yếu ớt nhất.

Xét võ công, nếu như những người trước đó này đều tiến vào hậu viện sớm hơn hắn, đã nói rõ danh tiếng võ công hắn kém hơn một bậc, lại thêm hắn độc lai độc vãng, không giống huynh đệ nhà họ Bao và mẹ con Tần bà bà, đều có thể quan tâm lẫn nhau, chuyện này nhất định khiến Liễu Không trong lòng bất an.

Đường Huyền Chi đệ nhất thập đại kiếm kia, mặc dù cũng là một người, nhưng người ta phô trương thanh danh ở đây, tuyệt đối cũng lợi hại hơn hẳn Liễu Không.

Nếu đã như vậy, nếu không tìm kiếm một người đồng minh, Liễu Không e rằng vừa mới bắt đầu huyết đấu, đã bị coi như binh sĩ bỏ đi, bị ném lại.

Cho nên, hắn tất nhiên cần đồng minh.

“Thì ra muốn thế...”

Tô Bằng lắc đầu suy nghĩ, chuyện này cũng không khác gì so với chuyện cá lớn nuốt cá bé trong thế giới động vật, thực lực không đủ, thì phải dùng số lượng để đắp thêm, Liễu Không này, mười phần hết chín phần, là tìm mình lén lút liên minh.

Lắc đầu, Tô Bằng không suy nghĩ đến hắn nữa.

Lần huyết đấu này, Tô Bằng vốn định thu mình lại, không phải vạn bất đắc dĩ, không để lộ thực lực chân chính của bản thân, nếu như lén kết minh, ngược lại không dễ làm.

Đương nhiên, đây cũng là nghĩ đến nguyên nhân Liễu Không trong đám người này, thật sự là xếp thứ cuối cùng.

Nếu như Đường Huyền Chi tìm mình kết minh, bản thân có lẽ còn sẽ xem xét một chút, còn như Liễu Không, mặc dù võ công cũng không như là quá yếu, nhưng ở trong trận huyết đấu, ít nhiều cũng vướng víu.

Lắc đầu, Tô Bằng quay lại tiểu lâu, không hề nghĩ chuyện này nữa.

Trên giá gỗ cửa phòng tiểu lâu của mình, đã đặt một hộp cơm.

Gã sai vặt kia đi vào trong phòng Tô Bằng, thắp đèn cho Tô Bằng, đều dùng ngọn nến to bằng cánh tay, hết sức sáng tỏ, lại bày biện thức ăn trong hộp cơm, đặt xuống trên bàn Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn, chỉ thấy bốn mặn, bốn nhạt, hai bát canh, một chén cơm, tay nghề hết sức tinh tế, sắc hương vị đều đủ, khiến người khác muốn dựng cả ngón trỏ, Tô Bằng ở trong hiện thực trên thuyền ăn đơn giản, lúc này thấy những món này, cũng vô cùng muốn ăn, ngồi xuống ăn không ít.

Ăn cơm xong rồi, sắc trời bên ngoài, cũng đã sập tối.

Gã sai vặt kia vẫn đứng hầu bên cạnh, đợi Tô Bằng ăn xong rồi, liền đem cơm thừa canh cạn thu dọn xuống dưới, Tô Bằng dặn dò hắn trước khi đi.

Tô Bằng lúc này cơm nước no nê, đã có suy nghĩ khác.

“Lần này giúp đỡ hội Phong Dương huyết đấu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất chính là tin tức tình báo... Mặc dù ta bây giờ một mình ở xa. Dường như tin tức chính là điểm yếu của ta, nhưng mà, bọn họ sẽ không nghĩ tới, ta còn có một bí thuật!”

Tô Bằng nghĩ, nghĩ tới đây, hắn ngồi ở trên giường, bày ra tư thế, tiến vào trong trạng thái trầm tư.

Hắn hiện đang thử nghiệm thi triển bí thuật Âm Thần Xuất Khiếu... mà lần trước đã học được trong ngôi làng hoang vắng kia.

Bí thuật này, Tô Bằng đã dùng kinh nghiệm thực chiến thăng cấp đến cao cấp, phạm vi có thể tiến hành Âm Thần Xuất Khiếu, bán kính đã bốn ngàn năm trăm mét, đủ để bao trùm cả tổng đà hội Phong Dương.

Tô Bằng ngồi ở trên giường, tiến vào trong trạng thái tưởng tượng.

Toàn bộ ý thức của hắn, đều dựa theo bí thuật chỉ dẫn, tưởng tượng cảnh tượng lúc mặt trời lặn xuống núi.

Trong ý thức của Tô Bằng, hắn leo lên trên vách núi Tử Hà phong nhìn thấy đại sư huynh Từ Đạo Kỳ kia, nhìn mặt trời lặn về phía tây, cả mặt trời, đều giống như sắp chìm xuống đường chân trời.

Tô Bằng ở trong ý thức, nhìn mặt trời dần chìm xuống, đợi đến giây phút mặt trời khuất hẳn dưới đường chân trời, Tô Bằng trong ý thức, tung người nhảy lên, từ trên vách núi nhảy xuống!

“Vù!”

Mặc dù là Mặc dù là trong ý thức tưởng tượng, nhưng mà Tô Bằng lại chân thật cảm giác cơ thể mình đang rơi xuống, thậm chí bên người còn có tiếng gió, đều có thể cảm nhận được.

Trên đường rơi xuống, Tô Bằng đột nhiên mở mắt.

Vút...

Chỉ thấy xung quanh mình, bóng tối vô biên ùn ùn ập tới, nhưng mà ngay lập tức, tia sáng dường như thay đổi, Tô Bằng lại nhìn thấy tia sáng phát ra xung quanh.

Nhưng mà, ánh sáng này không phải là ánh trăng, cũng không phải ánh nến, mà là một loại ánh huỳnh quang màu trắng mờ nhạt, toàn bộ thế giới, đều là cảm giác ánh huỳnh quang hơi mờ này, Tô Bằng thậm chí có thể xuyên qua bức tường tiểu lâu, nhìn thấy tình hình trong trong đại sảnh hậu đường rất xa bên ngoài.

“Đây... Chính là cảm giác xuất khiếu sao?”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn thử di dộng, nhưng không có cảm giác thân tểh, chỉ là ý niệm vừa động, liền cảm giác mình bay ra bên ngoài.

Quay đầu lại nhìn trên giường, Tô Bằng nhìn thấy trên giường, một thân thể bao bọc ánh huỳnh quang đang ngồi xếp bằng trên giường, Tô Bằng chỉ hơi tập trung thị lực, thậm chí có thể nhìn thấy ánh huỳnh quang phát ra từ trong tạng phủ.

“Hóa ra... Thế giới trạng thái Âm Thần nhìn thấy, cũng không khác mấy so với thế giới bình thường...”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn thử để mình di chuyển ra khỏi tiểu lâu, chỉ thấy linh thể Âm Thần của mình “véo”một tiếng, xuyên qua vách tường tiểu lâu, trong nháy mắt, đã ở bên ngoài tiểu lâu.

Tô Bằng nghĩ đến trạng thái Âm Thần, vào chính lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ánh trăng.

Giờ phút này, hắn thật sự cảm nhận được cảm giác của ánh trăng.

Rõ ràng là ánh trăng bình thường, nhưng vào lúc này Tô Bằng trong trạng thái Âm Thần nhìn thấy, tuy rằng dịu nhẹ, nhưng lại phảng phất chói lọi giống như mặt trời, thậm chí ánh trăng rơi xuống trên người, cũng có chút cảm giác ấm áp.

“Xem ra trạng thái Âm Thần, cảm giác đối với ánh sáng thật nhạy cảm... Chỉ là ánh trăng thôi đã có nhiệt độ thế này, như vậy nếu như vào giữa trưa, dưới ánh nắng mặt trời, Âm Thần của ta tuyệt đối sẽ bị phơi nắng đến bốc hơi... Chẳng trách Âm Thần Xuất Khiếu, chỉ có thể tiến hành vào ban đêm.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

Hắn lần đầu biến thành linh thể Âm Thần, có phần mới lạ nhảy múa một hồi trên không trung, tìm được cảm giác Âm Thần di động, mới nhìn bốn phía, nhanh chóng, hắn phát hiện cách đó không xa cũng có vài tiểu lâu không khác với chỗ mình ở bao nhiêu.

“Những người trợ giúp hội Phong Dương khác, cũng ở trong những tiểu lâu kia sao? Đi xem thử, bọn họ đang làm những gì?”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, tùy theo linh thể Âm Thần của hắn, bay đến tiểu lâu gần nhất.

Tô Bằng bay đến tiểu lâu này, thông qua thị giác Âm Thần, nhìn thấy trong tiểu lâu, lại là nơi ở của mẫu tử Tần bà bà và Hắc Diện Môn Thần, Tô Bằng tiến vào trong tiểu lâu bọn họ ở, chỉ thấy trong phòng, Tần bà bà cùng hai người Hắc Diện Môn Thần đang lúc ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện với nhau.

“Mẹ, mẹ nói xem, hội Phong Dương lần này tại sao bỏ ra số tiền nhiều như vậy? Một vạn năm ngàn lượng đó... Ta vốn cho rằng, bọn họ có thể lấy ra một phần ba hoàng kim đã nhiều lắm rồi.”

Trong phòng, Hắc Diện Môn Thần nói với Tần bà bà.

“Hừ... Ngươi không biết tình hình bên trong của hội Phong Dương, nhưng ta lại biết một điểm, sau lưng hội Phong Dương, nhị trưởng lão Lạc Ưng trong liên minh ngũ thành, đồng thời cũng là nhà họ Lạc thế lực lớn Cống Châu, nhà họ Lạc bọn họ, vốn dĩ làm ăn buôn bán ngọc thạch Cống Châu, tích lũy nhiều năm, căn nguyên không thể xem thường, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, cũng có thể bỏ ra được.”

“Chỉ là, cái này cũng sắp là vốn liếng của bọn họ rồi... Ta đoán, bọn họ ngoại trừ sắp vét sạch vốn liếng của mình, có lẽ mượn không ít tiền, nhưng so với lợi ích của mỏ ngọc thạch kia, chẳng thấm tháp vào đâu cả... Mỏ ngọc thạch kia nếu như thật sự khai thác, lợi nhuận một năm, còn hơn cả năm vạn lượng hoàng kim!”

Tần bà bà hừ lạnh, nói với Hắc Diện Môn Thần.

“Mẹ, lần này phải tiến hành huyết đấu, hai phái còn lại nếu như dám khiêu chiến, người mới tới cũng sẽ không quá yếu kém, chẳng lẽ chúng ta thật sự bán mạng cho hội Phong Dương bọn họ? Ta thấy kim phiếu và hoàng kim của bọn họ, chắc chắn đều cất trong hậu viện, chi bằng chúng ta...”

Hắc Diện Môn Thần đôi mắt láo liếc, nói với Tần bà bà.

“Ngươi sống đến chừng này tuổi rồi sao còn ngốc thế hả?”

Tần bà bà nghe thế, chớp mắt, mắng Hắc Diện Môn Thần.

“Ngươi nghĩ như vậy, thật sự có khác gì đầu heo hả... Người ta nếu dám lấy vàn ra, chính là đã suy nghĩ đến điểm này, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, ngươi nghĩ người ta thật sự không thèm để ý chút nào sao, để mặc cho ngươi cướp đoạt? Còn nữa, cho dù ngươi quả thật đắc thủ, người ta phái sát thủ ra, đuổi giết ngươi, chúng ta chống đỡ được chăng? Đặc biệt gương mặt này của ngươi, không phải lạy ông ta ở bụi này sao?”

Tần bà bà giậm cây gậy, trách mắng Hắc Diện Môn Thần.

Hắc Diện Môn Thần nghe thế, giữ im lặng, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.

Thở dài, Tần bà bà ngữ khí chậm dần, nói:

“Nếu gia hạn khế ước, trận huyết đấu này quả thật tránh không khỏi, chỉ là liều mạng, cũng phải có một điều lệ, không thể đánh bừa, ngươi nghe ta nói đây...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.