Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 234: Chương 234: Ba nhân vật




Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt của mọi người trong sòng bạc đều tập trung ở lối vào.

Nhưng mà, sau khi người bên trong sòng bạc nhìn thấy ba người từ bên ngoài bước vào, trong lúc nhất thời có không ít người ngừng hô hấp một lát.

Ba người đi tới từ phía ngoài, là một tổ hợp có phần hơi kỳ lạ, một tăng, một lão giả râu tóc bạc trắng, còn có một nữ tử.

Tăng nhân đang đi tới, mặc trên người một bộ tăng bào màu vàng nhạt, nhìn như mộc mạc, nhưng nếu quan sát cẩn thận lại có thể phát hiện, tăng bào này của hắn lại là dùng một loại chất liệu cực kỳ đặc thù chế tạo mà thành.

Loại chất liệu này, người bình thường chỉ là cảm thấy khác lạ, đến mức ngay cả tên của nó cũng không biết.

Nhưng mà Tô Bằng nếu như kiểm tra, sẽ biết, tăng bào này thế nhưng lại dùng cùng chất liệu tương tự bộ thanh y mà Tô Bằng mang ra từ chỗ Tử Hà Môn, loại chất liệu này ngăn được nước ngăn được lửa, còn có thể phòng ngự đao kiếm, chí ít có chức năng phòng ngự của áo giáp.

Một bộ tăng bào này sợ là đã giá trị trăm lượng hoàng kim.

Mà còn hòa thượng này, xem tướng mạo, cũng là hết sức anh tuấn, giống như là tiểu sinh trong hí kịch từ trên sân khấu đi xuống, một chút không giống như là người xuất gia, ngược lại càng giống như là một nhân vật thiếu hiệp hàng đầu trong giang hồ.

Một lão giả khác, dáng người rất cao, có chừng một mét tám lăm trở lên, thân thể hết sức hùng tráng, nhìn tuổi thì ước chừng trên bảy mươi tuổi, đã râu tóc bạc trắng nhưng mà tóc của hắn còn có râu đều xồm dài, thoạt nhìn đã lộ ra uy nghiêm, giống như là sư tử trên thảo nguyên.

Kỳ lạ chính là, trên người hắn mang theo một loại thái độ uy nghi, loại uy nghiêm này không phải là đến từ võ công cao cường, mà giống như là tay cầm quyền bính, chư hầu trông coi sinh tử một phương. Loại cảm giác này, Mạc Thiên Kình của Giang Ninh quận cũng đã từng cho Tô Bằng cảm giác tương tự.

Có thể hòa thượng cùng với lão giả kia, tuy rằng đều là nhân vật xuất chúng tuyệt đỉnh, nhưng so với nữ tử chính giữa kia thì lại kém cỏi hơn rất nhiều.

Chỉ thấy nữ tử đi ở giữa ba người, mặc một thân áo vải màu đen bình thường, cũng không hết sức xa hoa, nhưng khi ngươi thấy khuôn mặt của nàng, vẫn không khỏi có một loại cảm giác xấu hổ tự ti.

Tướng mạo của cô gái này vốn là tuyệt mỹ, nhưng không biết vì cái gì trên người của nàng dường như có một loại khí tràng siêu nhiên, khiến người ta không thể đem lực chú ý đặt ở trên mặt mũi của nàng, mà là chủ có thể nhìn lén qua. Cũng cảm giác được đối phương có một loại cảm giác siêu nhiên dường như vượt ra ngoài thế gian này.

Cảm giác kia, thật giống như nhìn thấy Quan Âm đại sĩ, nhất thời sinh ra một loại cảm giác sùng bái, chẳng qua là khí chất của nàng kia so với Quan Âm đại sĩ thì gần nhân gian hơn một chút, cảm giác giống như là người của thế giới này rồi lại có một bước bước ra khỏi phàm trần, tựa như là tiên nhân thăng thiên.

Thấy ba người này, khí tràng của ba người lập tức khiến mọi người bên trong sòng bạc có chút nín thở im lặng.

Tô Bằng nhìn ba người này, nheo mắt lại.

Hòa thượng kia bản thân hắn không biết, lão nhân nọ cũng vậy không nhận ra, nhưng nữ tử chính giữa, Tô Bằng lại có biết.

Cô gái này, chính là ngày ấy trong thôn hoang vắng koa so chiêu với Thánh nữ ma đạo Lãnh Sương Nguyệt, truyền nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai, Phạm Thanh Âm.

Nhìn Phạm Thanh Âm, lại nhìn lão già tràn ngập khí phách uy nghiêm bên cạnh nàng kia, trong lòng Tô Bằng bắt đầu suy nghĩ, có chút hiểu được.

Hắn đã đoán ra thân phận của lão giả này, nếu đoán không lầm, có lẽ là...

“Cung nghênh Long lão Minh Chủ!"

Người kịp phản ứng đầu tiên, chính là quản sự cao cấp trong sòng bạc, Liêu Khải, hắn nhìn thấy lão già khí phách uy vũ râu tóc tựa như sư tử kia, ngay lập tức tiến lên khom lưng hành lễ.

Toàn bộ người bên trong sòng bạc, tất cả người đang chia bài trong liên minh ngũ thành còn có các thị nữ, nhìn thấy bên trong, đều đồng loạt thi lễ, thậm chí có một chút đổ khách (người đánh bạc) tâm trí không vững chắc cũng bởi vì bầu không khí này mà hành lẽ với lão giả này.

“Ừm."

Lão già hừ nhẹ, có chút gật gật đầu, giống như đây chỉ là một chuyện bình thường nhất, nói:

“Tất cả đứng lên đi."

Nghe xong lời của hắn, những thị nữ quản sự trong sòng này mới đứng dậy, mà còn đổ khách chung quanh lại không ít người hưng phấn.

Tô Bằng nhìn lão giả này, trong lòng đã hiểu rõ, người này chính là người thống trị trên thực tế của liên minh ngũ thành, Long Thiệu Dương.

Lão già uy nghiêm nhìn thoáng qua nam nhân mặt như cái núi thịt kia, nói:

“Người này, chính là Lương Thế Thành trên giang hồ được người ta gọi là Bàng Phi tiên phải không (bàng = béo)? Ta biết người này, có lời đồn đổ thuật (kỹ thuật đánh bạc) của người này đứng hàng thứ ba ở phía nam, còn có biệt hiệu gọi là kim thủ (bàn tay vàng) Lương Thế Thành, hôm nay vừa thấy, không ngoài dự đoán."

Nói xong, hắn ngẩng đầu, nói:

“Chuyện trong đại sảnh, khi chúng ta đi tới nghe được, người này bội ước, đổ phẩm (phẩm đức trong bài bạc) không tốt, ta vô cùng chán ghét loại người nói không giữ lời này, liền ra tay chặn hắn lại."

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía chỗ chiếu bạc, nói:

“Ngươi chính là người mới vừa thắng Lương Thế Thành này?"

Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu, trong lòng cũng ít nhiều có chút cảnh giác.

Tăng nhân này, nữ tử kia, còn có Long Thiệu Dương đúng là từ bên ngoài mà đến, mà đã biết được trong sảnh đường xảy ra chuyện gì, đã nói lên bọn họ ở bên ngoài bảy tám chục mét đã nghe được cuộc nói chuyện trong sảnh đường.

Tuy rằng nội công cao thâm, tu hành đến chỗ cao, có thể gia tăng năm giác quan, nhưng mà ở khoảng cách xa như vậy, ba người bọn họ thế nhưng lại có thể nghe được chuyện ầm ĩ ở bên trong này, còn có thể phân biệt rõ ràng, có thể thấy được công lực cao thâm đến nhường nào.

Lúc này thấy Long Thiệu Dương nói chuyện với mình, Tô Bằng nhẹ gật đầu.

“Khá lắm... Đổ thuật của ngươi rất lợi hại? Ta cũng đã rất lâu không có thắng thua một trân ở trên chiếu bạc với người ta, ngươi hãy theo ta đánh một ván đi!"

Thân thể như núi thịt của Lương Thế Thành che ở trước người hắn, Long Thiệu Dương hừ lạnh một tiếng, tùy ý đá một cước đã đem người này đá ra bảy tám thước xa, sau đó đi tới.

Những nơi Long Thiệu Dương đi qua, người xung quanh tự giác tránh ra một lối đi, để vị thống trị liên minh ngũ thành chân chính này đi đến trước chiếu bạc, thậm chí người ngồi ở trước chiếu bạc đều cũng hoảng loạn đứng thẳng lên, không dám ngồi xuống.

Đây chính là uy thế.

Long Thiệu Dương thân là người thống trị liên minh ngũ thành chân chính, tại chỗ này, sức mạnh năng lượng có được, không phải là thứ mà người bình thường có khả năng hiểu được.

Chỉ cần hắn hơi chút toát ra một chút ý khó chịu với ngươi, lập tức sẽ có vô số cao thủ, đem loạn đao loạn đao phân thây, cho dù ở chỗ này ngươi là tài phú ngàn vàng, hay là võ lâm cao thủ, quyền thế đến đâu đều sẽ bị tổ chức liên minh ngũ thành to lớn này nghiền nát đến hài cốt cũng không còn.

Nếu hắn đã đánh giá cao ngươi thù ngươi hôm nay vẫn còn là một tên khất cái, ngày mai liền có thể ở trên vạn người, có được hoàng kim mỹ nữ, cuộc sống giống như vương hầu, nhưng mà hết thảy những thứ này, chỉ cần một suy nghĩ của hắn là có thể thu hồi lại.

Bởi vì cái gọi là người tùy hứng chính là, muốn thì giết người, mỗi một suy nghĩ của hắn liền có thể để người bình thường được lên Thiên đường hoặc là còn sống rớt xuống mười tám tầng Địa ngục, khiến người khác phải e ngại tôn kính.

Ngay cả lão đầu chia bài rõ ràng là cao thủ trấn giữ trong sòng bạc Kim Mãn Đường kia, bản thân cũng chính là cao thủ tuyệt đỉnh, số tuổi cũng không nhỏ nhưng mà dưới sự uy nghiêm của Long Thiệu Dương ở nơi này lại chỉ có thể cúi thấp đầu, ngay cả ngẩng đầu lớn tiếng thở cũng không dám.

Nhưng mà...

Tô Bằng thấy Long Thiệu Dương đi tới, lại vẫn không có đứng lên, chỉ là ngồi ở chỗ đó, nhìn vị Long lão thành chủ này.

"Hửm? Tiểu tử, ngươi không sợ ta sao? Ngươi hẳn cũng biết, tuy rằng ngươi ở trong giang hồ có được một chút danh tiếng, nhưng mà ở chỗ này chỉ cần một câu nói của ta liền có thể xóa bỏ ngươi!"

Long Thiệu Dương đứng ở trước mặt Tô Bằng, nói với Tô Bằng.

“Sợ? Vì sao? Nếu ở chỗ khác thì cũng được, nhưng mà nơi này là chỗ nào chứ? Là sòng bạc... Ở chỗ này chỉ có một loại người, chính là đổ khách, bất luận ngươi có thân phận gì, chỉ cần ngồi xuống, cứ dựa theo quy củ đánh bạc mà làm, ngồi ở trên cái ghế kia, mọi người đều ngồi ngang hàng, ta tại sao phải sợ ngươi?"

Tô Bằng nhìn lão nhân tựa như sư tủ kia, nói với hắn.

Long Thiệu Dương nghe xong, nhìn Tô Bằng một cái, nói:

“Không ngờ, lòng can đảm của ngươi cũng không phải quá tệ... Ngồi ngang hàng... Cũng đã hai mươi năm rồi nhỉ? Ở nơi địa giới của liên minh ngũ thành này, có người dám nói cùng ta ngồi ngang hàng!"

“Ha ha, ngài già rồi có tiện không? Nếu không muốn đánh thì cũng đừng có nhiều lời như vậy, nếu vẫn muốn đánh thì xin cầm lấy thẻ đánh bạc nào, hôm nay ta xuôi gió xuôi nước, nếu ngươi đã đặt tiền thì tiếp sẽ là ta đến."

Tô Bằng vẫn giữ nụ cười mỉm, nói với Long Thiệu Dương này, bộ dạng nói chuyện kia không có chút nào khói lửa, khiến người ta hận đến ngứa hàm răng, nhưng lại tìm không được cớ gì để mà nổi giận với hắn.

Long Thiệu Dương nghe xong, nhìn Tô Bằng một lúc lâu sau, chợt bộc phát ra một trận cười to.

Hắn không cười còn đỡ, nụ cười này thế nhưng lại mang theo một loại nội lực hết sức dương cương, màng nhĩ của người chung quanh đều bị chấn động ầm ầm, không ít người thể chất tương đối kém thoáng cái bị chấn động mà ngã xuống đất.

“Công phu Sư Tử Hống?"

Tô Bằng bị thanh âm kia làm cho chấn động, tinh thần cũng nhảy lên hạ xuống, liền nhìn Long Thiệu Dương này nhiều thêm một chút.

“Đã bao nhiêu năm không có người nào ở trước mặt ta ngông cuồng như tiểu tử ngươi, nếu ta bây giờ muốn cho ngươi chết, ngươi có tin ngươi sống không quá canh ba hay không?"

Long Thiệu Dương dần dần ngừng lại tiếng cười, nhìn Tô Bằng.

Tô Bằng mỉm cười, nhưng lại không nói lời nào.

Bởi vì hắn biết rõ Long Thiệu Dương còn chưa nói xong.

“Có điều, hôm nay ta có khách quý đến đây, không muốn đánh đánh giết giết, ngươi không phải là đổ thuật rất lợi hại sao? Ta liền cùng với ngươi đánh cuộc một ván, nhìn xem thử dưới tay ngươi có thật có bản lĩnh như vậy không!"

Long Thiệu Dương nói, nói xong hắn ngang tàng ngồi xuống trên ghế bên cạnh Tô Bằng, hướng về phía cao thủ chia bài phía trước kia, nói:

“Đổ xúc xắc!"

Lão già chia bài kia nghe thấy những lời này, gật gật đầu, mặt mũi hắn trịnh trọng, cầm lấy chuông đồng đựng xúc xắc, lắc lắc lắc.

Hắn cũng không sử dụng thủ pháp gì cả, chỉ là lắc ba cái liền đem xúc xắc đặt ở trên bàn.

Bởi vì hắn cùng với thiếu nữ áo xanh kia có cách chia bài khác nhau, hắn biết rõ, mặc cho ngươi có đổ thuật gì, ở trước mặt cao thủ chân chính căn bản chính là chơi đùa mà thôi.

Mấu chốt chân chính, là ở chỗ so đấu chân khí sau khi xúc xắc rơi xuống.

Tô Bằng thấy chuông đồng dừng lắc lại, tay đặt ở trên mặt bàn, cảm ứng đếm xúc xắc bên trong chuông đồng.

“Hừ!"

Ngay lúc này, Long Thiệu Dương đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cũng đem tay để trên mặt bàn.

"Hửm?"

Lúc tay của Long Thiệu Dương đặt ở trên mặt bàn, Tô Bằng đột nhiên cảm giác được một cổ chân khí dương tính bá đạo đang chặn lại chân khí do mình bắn ra.

Tô Bằng nhướng mày, tất nhiên cảm giác được chân khí này là đến từ Long Thiệu Dương.

"Chân khí của người này, so với nam nhân núi thịt kia, mạnh hơn ít nhất một cấp! Nam nhân núi thịt đó chỉ có thể sử dụng chân khí tùy cơ đảo lộn xúc xắc, mà chân khí từ nội lực của Long Thiệu Dương lại có thể ngăn chặn được ta, có lẽ cũng có thể khống chế số đếm!"

Trong lòng Tô Bằng nghĩ như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.