Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 170: Chương 170: Bạo lực trần trụi




Quyền thủ người da trắng rống giận hướng người nam nhân kia đánh tới, mà còn người nam nhân kia lại không loạn chút nào, chỉ là lúc quyền thủ người da trắng kia đang bổ nhào vào thì thân thể đột nhiên dịch chuyển.

Chỉ thấy thân thể của hắn ngay khi quyền thủ người da trắng xông lên thì đã né qua đứng phía sau hắn.

Đồng thời, hai ngón tay của hắn nhanh chóng đánh vào cánh tay của quyền thủ người da trắng kia.

"Oh!"

Quyền thủ người da trắng lập tức kêu một tiếng, ôm chặt lấy cánh tay của mình, chỉ thấy trên cánh tay của hắn xuất hiện hai cái lỗ có bán kính nử centimet, rộng bằng một ngón tay, máu thịt đều bị móc đi.

"Hửm?"

Tô Bằng nhìn thân pháp của người này, lại có chút cảm giác.

“Thân pháp của người này, cùng người khác giao chiến trong nháy mắt đột nhiên tăng tốc... Tốc độ này, so với người bình thường siêu việt hơn nhiều lắm, chẳng lẽ cũng là kỹ năng từ trong trò chơi mang theo?"

Tô Bằng nhìn nhìn, trong lòng thầm nghĩ, đồng thời hắn nhớ lại, Triệu Thu đã nói qua với hắn, hắn sở dĩ biết kỹ năng trong trò chơi có thể mang theo ra ngoài là do bằng hữu trong trò chơi nói cho hắn biết, chẳng lẽ bằng hữu bên trong trò chơi này chính là chỉ nhóm người Lý Mục?

"You keep knife!”(Mày có dao!)

Lúc này, quyền thủ người da trắng kia nhìn hai cái lỗ máu trên cánh tay mình, nói với nam nhân đeo mắt kiếng gọng vàng kia.

“Ta không có giấu dao, chỉ có điều ngươi không đánh được nữa đâu... Đi xuống đi ngươi có thể kết thúc được rồi."

Nam nhân dùng Đường Lang quyền trên sàn nói, Anh văn của hắn đại khái dừng lại trình độ hội thoại đơn giản, nói mấy chuyện phức tạp cũng lười phiên dịch trực tiếp dùng tiếng Trung để nói.

Quyền thủ người da trắng hú lên một tiếng quái dị, lại sải bước nhanh xông tới!

Mà nam nhân dùng Đường Lang quyền kia, thân hình lại lần nữa nhoáng lên một cái, sau đó ngón trỏ tay phải đặt ở đằng sau gõ vào cái gáy của quyền thủ người da trắng này.

"Bịch!"

Tô Bằng cũng có thể nghe được, ngón tay kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng đập vào sau ót của người da trắng này lập tức mang theo một tiếng rất giòn tan. Quyền thủ người da trắng kia toàn thân chấn động, xoay đầu lại nhìn nam nhân này, sau đó ánh mắt trở nên trắng dã, thân thể lung la lung lay liền đã ngã xuống.

Bọn khách đánh cược trong sân không có nhìn rõ, thấy trọng tài tiến lên, vuốt mạch đập ở cổ tên da trắng, mới kịp phản ứng người này đã bị đánh ngất, lập tức lại có người hưng phấn hét ầm lên.

Nam nhân dùng Đường Lang quyền kia, quơ quơ thân thể, theo trong sàn nhảy đi ra. Đi tới bọn người Lý Mục.

"Đánh không tệ, không có giết chết người nọ chứ?"

Lý Mục vỗ vỗ bả vai nam nhân này, nói với hắn.

“Không có, ta có lưu lại một chút lực tay, có điều hắn từ nay về sau trí lực sẽ bị hao tổn... Chẳng qua cũng không sao cả, dù sao loại người này cũng không cần trí lực gì cho lắm."

Người nam nhân này nói xong nhận lấy áo khoác mặc vào, lại đeo cho mình cái mắt kiếng gọng vàng.

Tô Bằng nhìn về phía mấy người bảo an bên trong kia, dùng tiếng Thái hỏi bọn hắn một câu.

Mấy người bảo an kia cũng có hơi bất ngờ, một người trong nhóm Lý Mục lại có thể nhanh như vậy đánh bại quyền thủ người da trắng kia. Có điều vẫn có người cầm lấy bộ đàm, cùng với người trên lầu trò chuyện, sau đó một tên dẫn đầu truyền đạt tin tức.

“Bọn họ nói, Tang Khôn cho chúng ta đi lên. Có điều chỉ giới hạn hai người."

Tô Bằng nghe bọn hắn nói xong, nói với Lý Mục, sau đó nói:

“Lý đại ca, ta cùng ngươi đi lên là được rồi. Bọn họ chưa hẳn có người hiểu tiếng Trung."

"Vậy làm phiền huynh đệ."

Lý Mục gật đầu, Tô Bằng nói hai câu với tên bảo an kia, bảo an kia gật đầu. Có một người ngoắc Tô Bằng với Lý Mục, hai người đi theo người này, đi tới một chỗ kia.

Lối đi lên tầng hai trong quán bar rất nhỏ hẹp, hai người sóng vai đều sẽ cảm giác được chật vật, Tô Bằng đoán chừng nơi này là để khỏi cho có người xông lên gây bất lợi cho Tang Khôn nên mới cố ý thiết kế như vậy.

Tô Bằng cùng với Lý Mục một trước một sau, đi theo bảo an phía trước đi đến tầng hai, lúc này mới phát hiện nơi này khá rộng rãi, chẳng qua là hai người không thể trực tiếp nhìn thấy Tang Khôn, tầng này còn có một cái phòng, trước cửa có mấy người bảo tiêu, phất tay với Tô Bằng với Lý Mục ý bảo dừng lại.

“Cái này các ngươi không thể kiểm tra."

Tô Bằng thấy mấy người bảo an kia làm bộ muốn sờ túi du lịch của mình, đẩy ra hai người này, nói với bọn họ, mà còn hai bảo an kia trong miệng không ngừng nói cái gì đó, tình hình thoáng cái lại khẩn trương lên.

Mà lúc này đây, cửa phòng bên trong đột nhiên được mở ra, một người trên đầu cột sợ dây màu đỏ, nhìn ở ngoài cửa một chút, dùng tiếng Thái nói mấy câu.

Hai tên bảo an kia bị giáo huấn, mới dừng tay lại, sau đó người Thái Lan bộ dáng tháo vát kia làm một cái dấu tay ý bảo mời, sau đó nhìn Lý Mục cùng với Tô Bằng.

“Đi thôi, hắn nói Tang Khôn đang chờ hai người chúng ta."

Tô Bằng nói, sau đó lưng đeo túi du lịch, cùng với Lý Mục cùng nhau đi vào.

Hai người mới vừa đi vào, liền thấy trong phòng, ngoại trừ tên đầu cột dây màu đỏ cùng với bốn tên bảo an kia ra thì còn có hai người đang ngồi.

Một người nam nhân trong đó hơn bốn mươi tuổi, để kiểu tóc rất giống như máy nhà xí nghiệp ở nông thôn Trung Quốc, mặc một thân phục sức dân tộc Thái Lan, đang cầm một cây tẩu hút thuốc phiện, không biết là đang hút thuốc lào hay là nha phiến, một bên nhìn Tô Bằng với Lý Mục.

Mà còn một người khác, thoạt nhìn xem ra không giống như là người Thái Lan, mặc một thân đồ vest, cũng đang cầm một cây tẩu hút thuốc phiện ngồi trên ghế sa *** bên cạnh, lúc này cũng đang nhìn hai người.

Hai người Tô Bằng cùng với Lý Mục, sau khi đi vào phòng lại đồng thời sửng sờ một chút.

Bởi vì hai người phát hiện, trên bàn trà ở giữa nam nhân Thái Lan và nam nhân mặc tây trang kia đang bày một đồ vật hình bán nguyệt, chính là máy chủ trò chơi mà bọn người Lý Mục vừa bị cướp đi!

“Ngươi đang bề bộn, thật xin lỗi, sau khi ta lấy tiền hàng xong sẽ mang cái máy chủ này đi, không để cho ngươi thêm phiền toái nữa."

Đang lúc Tô Bằng cùng với Lý Mục sững sờ, lại nghe được người nam nhân mặc Tây phục kia, trong miệng nói ra một chuỗi tiếng Nhật, đối với người đàn ông đang hút nha phiến kia nói.

"Wait wait”(Đợi chút)

Người kia hút một hơi rồi lắc đầu, dùng tiếng Anh nói với hắn.

Sau đó, người Thái Lan hút thuốc kia ngẩng đầu dùng tiếng Thái hỏi Tô Bằng:

“Các ngươi là ai, muốn tìm ta có chuyện gì?"

“Chuyện bây giờ rất đơn giản, cái kia là đồ của chúng ta, không biết là thủ hạ nào của ngươi cướp lấy ba lo của người của chúng ta, đoạt đi vật này, bây giờ chúng ta muốn đem nó về!"

Lý Mục tháo kính râm xuống, nhìn máy chủ trò chơi trên mặt bàn, nói với nam nhân này.

Tô Bằng biết người kia có thể là người Nhật Bản, có thể sẽ hiểu tiếng Anh, có vẻ như là người của Tang Khôn, không muốn làm cho người Nhật Bản kia biết mình đang nói cái gì, liền cũng dùng tiếng Thái, đem lời của Lý Mục nói cho người Thái Lan kia.

Nghe xong lời của Tô Bằng, nam nhân người Thái Lan này nhất thời phát ra tiếng cười ha ha, hắn lần này chuyển thành nói tiếng Anh, lớn tiếng nói:

"Cái này là đồ của các ngươi? Cho dù là của các ngươi, bây giờ đã là đồ của ta... Hơn nữa, vị Hoàn Cương tiên sinh này nguyện ý ra giá ba trăm triệu Yên Nhật mua cái máy này, các ngươi có thể trả giá cao hơn sao?"

“Hắn nói cái gì?"

Lý Mục không hiểu ngoại ngữ, quay đầu lại nói với Tô Bằng.

“Hắn nói, vật này chúng ta không có quyền mang đi, người Nhật Bản kia đã ra giá ba trăm triệu yên Nhật muốn mua thứ này về, chúng ta nếu muốn lấy về lại cũng phải đưa tiền ra mua."

Tô Bằng nhìn máy chủ trên mặt bàn. Sau đó nhìn thoáng qua cái người được gọi là Hoàn Cương tiên sinh trong phòng kia, nói với Lý Mục.

“Mua con mẹ ngươi ấy!"

Lý Mục nghe xong, mắng to một tiếng, sau đó sải bước đi thẳng về phía trước, tựa hồ là đang muốn cưỡng chế đoạt lại máy chủ.

Bốn người bảo tiêu mặc đồ đen phía sau thấy thế lập tức hô lên một tiếng, bọn họ lấy súng ra, tiến về phía trước, giống như muốn vây Lý Mục lại.

Nhưng mà Lý Mục cao hơn một mét tám mươi, giờ phút này lại giống như là máy ủi đất vậy, có hai bảo tiêu đã nhào tới phía sau lưng hắn, nhưng mà Lý Mục lại giống như là không có cảm giác, sau đó quăng hai cánh tay, liền đem hai người này vứt xuống như phủi ruồi bọ.

Tô Bằng thấy Lý Mục giống như muốn động thủ, lập tức lui về phía sau một bước, hắn ở nơi này không có ai chú ý nên cũng không có vấn đề gì.

Mà còn nam nhân đang hút thuốc phiện kia, không nghĩ tới Lý Mục lại dám động thủ ở trên địa bàn của hắn, lập tức nổi giận. Cầm tẩu thuốc phiện trong tay chỉ vào Lý Mục, trong miệng quang quác quang quác nói gì đó.

"Con mẹ nó!"

Lý Mục mắng to một tiếng, một cước đá vào ghế sa *** Tang Khôn đang ngồi trên, nhất thời ngay cả Tang Khôn và người đang ngồi trên ghế sa *** đều lật nhào ngã xuống đất.

Bảo tiêu phía sau cũng đều kêu lên, có hai người từ phía sau lấy ra súng ngắn, hướng về phía Lý Mục nổ súng!

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Hai phát súng này đều bắn trúng Lý Mục, nhưng mà Lý Mục lại giống như không có chuyện gì, chỉ thấy hắn một phát bắt được cái máy chủ trên bàn trà, sau đó một tay che lại mắt mình, để tránh đạn bắn trúng mắt, sau đó trong miệng gầm rú một tiếng, xông về phía bốn tên bảo tiêu này.

Bốn tên bảo tiêu kia chưa từng gặp qua loại hoàn toàn không biết sợ này, nhất thời ngây người, chỉ biết không ngừng bắn vào Lý Mục, nhưng mà viên đạn bay tới trên người Lý Mục thì lại ngay cả máu cũng không thấy có, rất nhanh liền đã bị Lý Mục xông đến trước mặt.

Lý Mục lúc này giống như là xe tăng hình người, sức mạnh của hắn vượt qua người bình thường nhiều lắm, chỉ thấy hắn tiện tay đánh mấy quyền liền đã đem bốn tên bảo tiêu đánh ngã xuống đất hộc máu, không cócách nào chiến nữa.

"Á!"

Ngay lúc này, tên người Thái Lan đầu cột dây màu đỏ kia, từ phía sau vọt lên, từ trên không bay lên, sau đó hai khuỷu tay đột nhiên tấn công xuống phía dưới, là chiêu đánh bằng khuỷu tay bên trong Thái quyền.

"Bịch!"

Hai khuỷu tay của người Thái Lan này thật sự đã đánh vào trên đầu Lý Mục, nhưng mà Lý Mục lại không có phản ứng gì, mà là thuận tay liền bắt được đai lưng của người Thái Lan này, sau đó đột nhiên vung tay lên ném hắn té ngã ở trên tường.

Quyền thủ người Thái Lan kia sau khi bị ném vào tường, thế nhưng lại giống như là bị treo ở đó, dừng lại một hai giây mới rơi xuống, có thể thấy được sức mạnh của Lý Mục vượt quá mức tưởng tượng.

“Vụt!"

Mà lúc Lý Mục đang để tâm đối phó với quyền thủ Thái Lan kia, người Nhật Bản tên Hoàn Cương đó vốn đang ngồi ở chỗ đó giống như im lặng chờ đợi đột nhiên cúi đầu lao đến, chỉ thấy trong tay hắn không biết từ lúc nào đã cầm một thanh đoản đao, sau đó trở tay cầm đao hướng về phía bên hông Lý Mục chém một nhát!

Lần này hết sức âm độc, nếu như là người bình thường lúc này bị thanh đoản đao như vậy chém xuống, bụng cũng sẽ bị lưỡi đao sắc bén xé ra, ruột nội tạng cũng phải lòi ra ngoài.

Nhưng mà Lý Mục, chỉ là nhe răng một chút, sau đó cái tay kia trống không thuận thế đập xuống phía dưới, đập trúng cái ót của người Nhật Bản kia, lập tức người Nhật Bản này như chó chết bị nện gục trên mặt đất, không biết là đã chết hay chỉ là hôn mê.

"Mahler Gobi đó, bộ quần áo này của lão tử giá sáu vạn rưỡi đó!"

Lý Mục nhìn quần áo của mình bị chém rách một đường ở ngực, trong miệng không khỏi mắng to một tiếng.

Tô Bằng thấy, bụng của Lý Mục căn bản không có xuất hiện vết cắt gì, chỉ là mơ hồ có thể thấy được một đường màu trắng ở bụng.

“Các ngươi chết chắc rồi! Các ngươi chết chắc rồi!"

Mà lúc này, gã Tang Khôn lúc đầu bị ngã xuống đất kia đã bò lên ra ngoài, sớm đã không còn làm ra vẻ ưu việt như lúc ban đầu nữa, tay hắn run rẩy, không ngừng chỉ vào Tô Bằng cùng với Lý Mục, trong miệng nói.

Lúc này Tô Bằng chậm rãi từ từ đi tới, thuận tay từ trên bàn trà cầm lấy một cái gạt tàn thuốc, sau đó đập xuống đầu Tang Khôn một cái.

Tang Khôn quát to một tiếng, bị nện ngã xuống mặt đất, một đầu máu tươi.

Tô Bằng đứng ở trước mặt hắn, một chân giẫm lên tay của Tang Khôn, cái gạt tàn thuốc trên tay đập vào hắn mấy cái, làm cho người này bể đầu chảy máu sau đó hình như bị đập mãi cũng trở nên thành thật hơn một chút, Tô Bằng mới há miệng dùng tiếng Thái hỏi:

“Nói một chút đi, làm sao ngươi biết cái máy này có thể bán được tiền, người Nhật Bản kia là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.