Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 273: Chương 273: Bốn thiếu niên




Ngày này, buổi sáng Tô Bằng dậy rất sớm.

Hắn hôm nay đã sắp xếp xong xuôi hành trình, muốn đi đến trung tâm triển lãm quốc tế Canberra xem thử thế nào.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đi, mấy ngày trước, hắn cũng đã dò xét khu vực lân cận một lần, xem thử có thể thám thính được tình hình nào đó hay không.

Có điều, phòng hội nghị số 3 trung tâm triển lãm quốc tế, cũng không mở cửa cho bên ngoài, mới lái xe từ đằng xa, đã có bảo an đi đến dò hỏi, không dễ dàng trà trộn vào như vậy.

Đây cũng có thể hiểu được, dù sao nơi này thường xuyên tổ chức hội nghị có tính chất quốc tế, trong ấn tượng của Tô Bằng, vị “quá trẻ, quá đơn giản”kia, còn có có Cổ Nguyệt 486, đều đã từng mở hội nghị ở nơi này.

Nếu như người tổ chức buổi off Tán Nhân lần này, có thể tìm đến nơi này, đã nói rõ năng lực của đối phương có lẽ không tồi, tỷ lệ là đàn anh đàn chị của nước Úc này gia tăng không ít, Tô Bằng đang lo lắng, nếu như tổng bộ của là đối phương ở Canberra, mình tương lai làm sao chung sống cùng bọn họ.

Có điều, lần này Tô Bằng tới nơi đây, chủ yếu để quan sát địa hình khu vực xung quanh, lần hội nghị này cũng không phải toàn bộ không có nguy hiểm, chuẩn bị tinh thần sớm một chút, cũng là chuyện nên làm.

Sử dụng kính viễn vọng quân dụng bội số lớn mua được trên mạng quan sát một hồi, Tô Bằng có chút ủ rũ phát hiện, lúc thiết kế trung tâm hội triển lãm này, có lẽ đã nghĩ đến khả năng sử dụng thiết bị đo lường ở bên ngoài thăm dò bên trong hoặc là sử dụng súng bắn tỉa, cơ bản từ bên ngoài không phát hiện được tin tức gì ở bên trong.

Còn xung quanh, trung tâm triển lãm này, nằm giữa nơi giao nhau của hai trục đường chính, giao thông thuận tiện, trung tâm hội nghị có một quảng trường rộng lớn, một bệ phun nước, ngoại trừ như vậy, cũng không có những vị trí nào khác có thể che chắn.

Nói cách khác, nơi này căn bản không có gì có thể quan sát được, bắt người hay là bỏ chạy, cũng đều là một chuyện mà thôi.

Quan sát một hồi, Tô Bằng không phát hiện được gì giá trị, lắc đầu, thu lại kính viễn vọng.

Nhưng hắn cũng không dự định trực tiếp trở về biệt thự, mà lại lái xe trên một con đường chính, chuẩn bị đi đến cửa hàng súng ống phía nam thành phố Canberra, đi lấy AK47 mà mình đã đặt làm.

Tô Bằng dùng vận tốc bốn mươi cây số trên giờ đi chưa tới hai cây số, đang lái đến một ngõ quẹo, đột nhiên, một chiếc ô tô không biết bảng hiệu gì, đột nhiên từ trong ngõ hẽm lao ra.

Tô Bằng vội vàng đạp thắng gấp, chỉ là vận tốc của đối phương vô cùng nhanh, Tô Bằng mặc dù dừng lại, đối phương vẫn đâm vào bên cạnh đầu xe Benz.

“Két!”

Hai chiếc ô tô không hề nghi ngờ liền va phải nhau.

Lập tức, bánh xe SUV ban đầu bị đụng trúng trượt dài, có điều lúc này, chất lượng của ô tôờ Đức hoàn toàn hiển rõ không nghi ngờ, bánh xe Tô Bằng lập tức thắng lại, đồng thời túi khí an toàn bắn ra.

Phản ứng đầu tiên của Tô Bằng, chính là mình đã bị tập kích, tay trái lập tức móc một thanh mã tấu Thụy Sĩ từ trong túi quần ra, rạch hai đường túi khí. Tay phải, từ bên hông sau lưng rút ra súng lục Colt M1911A1, một cước đá văng cửa xe, từ trên xe nhảy xuống.

Nhảy xuống xe, Tô Bằng mới nhìn rõ ràng, chiếc xe đụng mình, là một chiếc mui trần...

Chiếc xe mui trần này, cũng không phải hàng cao cấp gì. Ít nhất chiếc xe trước mặt này, nhìn từ bên ngoài, chỉ có thể dùng hai chữ tàn tạ để hình dung. Thân xe gần như tróc một nửa lớp sơn, trần xe lại giống như ống thổi lửa rách nát theo phương thức cũ, màu sắc bên trên cũng đã phai mòn hơn nửa, từ màu đen biến thành màu nâu nhạt.

Trên chiếc xe này, ngồi bốn thiếu nam thiếu nữ tuổi tác xêm xêm nhau.

Nắp trước của chiếc xe mui trần này, đã bị đâm đến biến dạng, không ngừng bốc khói trắng, đã không tài nào khởi động được.

Ngồi trên vị trí lái, là một nam hài để đầu tóc dựng thẳng đứng, tuổi tác của hắn xem chừng chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù kiểu tóc có chút không phù hợp xu hướng, có điều khuôn mặt cũng không khó coi, lúc này hắn đã chảy máu mũi, đang lắc đầu nguầy nguậy, không giống như đã bị thương nặng.

Ngồi ghế phó lái, là thanh niên da trắng ăn mặc theo kiểu Punk, tuy rằng cũng không thịnh hành lắm, nhưng gương mặt cũng được, tuổi tác xấp xỉ với người lái xe, hắn bị thương nhẹ hơn nhiều, lúc này đang định đạp xuống cửa xe bị hư.

Hai người ngồi đằng sau, một người thanh niên châu Á dường như là mặc đồng phục học sinh, hắn cuộn người, rõ ràng vừa rồi lúc xe đụng đã làm động tác bảo vệ bản thân, bị thương rất nhẹ, nhưng sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức không nói được gì.

Còn người ngồi bên cạnh, là một nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt xinh đẹp, chỉ là trên lỗ tai đeo một dãy lớn bông tai kim loại, dù nhiều nhưng lại vô cùng hài hòa với gương mặt của nàng, trang phục mặc trên người cũng có chút đặc biệt, thoạt nhìn không giống như là người bình thường mặc, giống như là đạo cụ trong phim khoa học viễn tưởng gì đó, lúc này, hai mắt nhắm nghiền, dừng như đã ngất đi.

Nhóm bốn người thanh niên ăn mặc không theo xu hướng kỳ quái này, chính là đám người tông vào xe Tô Bằng.

“wakeup! wakeup!”

Thanh niên da trắng ngồi ở vị trí phó lái kia, lúc này đã đá văng cửa xe méo mó, hắn không ngừng lay động thanh niên châu Á lái xe, muốn gọi hắn tỉnh dậy.

Thiếu niên châu Á ngồi đằng sau kia, cũng đã có phản ứng, hắn dường như biết đôi chút về cứu chữa, bắt đầu ấn vào Nhân Trung của cô gái đeo khuyên kia.

Cô gái kia thật ra có lẽ không có bị thương, chỉ là sợ quá mà ngất đi, không cần cứu chữa gì, cũng đã tự tỉnh lại.

Nhưng mà thanh niên châu Á ngồi ở vị trí lái xe kia, lại bởi vì là người phải chủ yếu thừa nhận lực va đập trong cú tông xe, lúc này vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không ngừng chảy máu mũi.

Tô Bằng nhìn thấy vậy, đã hiểu ra, đây hẳn không phải là tập kích nhằm vào mình.

Bởi vì đối phương là sẽ không thể nào vô lý, để cho ba bốn thiếu niên thiếu nữ vừa nhìn đã biết là vị thành niên đến tập kích mình trước được, hơn nữa thiếu niên lái xe kia thiếu chút nữa đã tự đâm chết mình.

Tô Bằng thoáng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng súng lục nắm chặt sau lưng, quan sát bốn người này.

“Bỉ Lợi! Đừng có lắc hắn nữa! Ngươi như vậy dễ hại chết hắn lắm đó!”

Thanh niên châu Á phía sau, đột nhiên mở miệng tuôn một tràng tiếng Trung, quát thiếu niên da trắng phía trước.

Thiếu niên da trắng giống như không hiểu tiếng Trung, nhưng không biết nói, hắn dường như có phần tin tưởng thiếu niên châu Á đằng sau, trong miệng không ngừng nói:

“Willdead?”

Thiếu nữ xỏ khuyên kia cũng đã dần tỉnh lại, lực chú ý cũng không tập trung vào trên người bạn bị thương phía trước, nàng quay đầu lại sốt ruột nhìn phía sau, nói:

“Người phía sau sắp đuổi tới nơi rồi! Chúng ta phải mau chóng đi thôi! Tìm cảnh sát cũng được!”

Tô Bằng cũng nhìn ra chút ít kỳ lạ, người trên xe này, dường như đều không phải đến cùng một nơi, người da trắng kia nói tiếng Anh phát âm dường như là người vùng Bắc Âu, còn người thanh niên châu Á phía sau kia giọng nói dường như là người Đài Loan hoặc Hồng Kông, còn thiếu nữ đeo khuyên kia, giọng nói có chút giống là người Tứ Xuyên Trung Quốc, nhưng lại có chút cứng ngắc.

Mấy thiếu nam thiếu nữ giống như đến từ các nơi khác nhau trên thế giới, không ngờ lúc này lại tụ tập trên chiếc xe này, đằng sau dường như còn có người nào, muốn đuổi theo bọn họ.

Tô Bằng cũng quay đầu, nhìn về phía sau bọn họ, chỉ thấy rất xa, có thể nghe thấy từng tiếng xe ầm ĩ.

Tiếng ầm ĩ kia, càng ngày càng gần, rốt cuộc xuất hiện ở trong tầm mắt Tô Bằng.

Chỉ thấy, phương hướng chiếc xe của thiếu nam thiếu nữ này đến, có vài chiếc mô tô, còn có hai chiếc xe ô tô ầm ĩ kéo tới, trên chiếc xe ô tô và mô tô kia, còn có thể nghe thấy âm thanh quát tháo kêu la.

Mấy thiếu nam thiếu nữ gây ra tai nạn, lập tức sắc mặt vô cùng xấu, da trắng, cắn răng, đỡ thanh niên hôn mê trên ghế lái chính kia ra, sau đó liền bỏ chạy về phía phương hướng Tô Bằng đi đến.

Trên ghế sau, thiếu niên châu Á cùng thiếu nữ xỏ khuyên cũng đã nhảy xuống. Mỗi người mang một túi du lịch, giống như trối chết bỏ chạy về phía sau.

Tô Bằng nhìn thấy, biết mình có thể cuốn vào trong chuyện nào đó, hắn đều chưa nói gì. Chỉ nhìn những thiếu niên thiếu nữ này bỏ chạy, cũng không có ý định dính líu quá nhiều vào chuyện này.

Thiếu nữ xỏ khuyên kia chạy được hai bước, đột nhiên ai da một tiếng ngã xuống đất.

Túi du lịch của nàng vừa rồi không gài kỹ, lúc này có thứ gì đó lăn ra khỏi túi.

Đúng lúc đó, đồng tử Tô Bằng đột nhiên co rút lại một chút.

Bởi vì, hắn nhìn thấy thứ gì đó vô cùng quen thuộc với mình...

Trong, túi du lịch của thiếu nữ xỏ khuyên kia, rơi ra một thứ hình bán nguyệt, màu đen, không biết là gỗ hay kim loại, giống như gối đầu.

Cái này...

Chính là máy chủ Tô Bằng đã từng gặp trên người bọn người Lý Mục.

Thân thể Tô Bằng lập tức tiến lên trước một bước. Thế nhưng, hắn lại dừng lại.

Bản thân tùy tiện đi qua như vậy, bốn thiếu nam thiếu nữ đã thành chim sợ cành cong này, nhất định sẽ cho rằng mình muốn gây bất lợi cho bọn họ.

Không bằng yên lặng theo dõi tình hình, xem thứ có đáng để mình ra tay hay không...

....

Thiếu nữ xỏ khuyên sau khi bị vấp ngã, vội vàng đứng lên, nhanh chóng nhét máy chủ và một vài thứ khác vào trong túi du lịch lại.

“Đồ con gái!”

Lúc này, thiếu niên châu Á đã chạy đến trước hắn, dường như nhìn thấy tình cảnh này, hình như cũng có chút nổi giận, nhưng vẫn chạy lại, một phen kéo cô bé kia đi, nói:

“Lúc nào rồi hả, ngoài máy chủ cái khác không cần quan tâm!”

Nói xong, hắn kéo cô bé kia đứng lên, nhưng cô bé dường như đã bị trật chân, đau đơn hô một tiếng.

“Con gái chính là phiền phức vậy đó!”

Thiếu niên Châu Á không khỏi tức giận mắng mỏ một tiếng, nhưng lại không vứt bỏ đồng bạn của hắn, ngồi xổm xuống, hai tay vòng tròn, bảo vệ mắt cá chân của cô bé.

“Ai cần ngươi để ý! Đừng có đụng vào chân ta!”

Cô bé xỏ khuyên kia giống như giận hờn, mắng thiếu niên kia.

“Ngươi cho rằng ta muốn đụng vào ngươi sao?”

Thiếu niên Châu Á liếc nhìn sắc mặt trắng không còn giọt máu của cô bé, hồi lâu sau mới buông tay nói:

“Được rồi!”

Cô bé xỏ khuyên hoạt động mắt cá chân một chút, không ngờ giống như thoáng cái đã lành hẳn.

Tô Bằng nhìn, thân thể không khỏi run lên.

“Thiếu niên này... hắn có năng lực chữa thương sao?”

Tô Bằng trong nháy mắt nghĩ đến máy chủ trò chơi của cô bé xỏ khuyên kia, chẳng lẽ, bốn thiếu nam thiếu nữ này, đều là người chơi nhận được năng lực từ trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi sao?

Mà lúc này đây, vì chữa trị mắt cá chân cho cô bé xỏ khuyên kia, bốn người này đều bị chậm lại, đã bị đám người phía sau đuổi kịp.

Tô Bằng lúc này thấy rõ, người đuổi theo bọn họ, khoảng chừng có mười hai mười ba chiếc xe, đều là phong cách mô tô Harley, ngoài ra còn có hai chiếc xe con, người ngồi trong xe, cũng không giống là loại người tốt lành gì.

Mười hai mười ba chiếc mô tô này, vây quanh bốn thiếu niên thiếu nữ vào bên trong, không ngừng xoay tròn, trói chặt bọn họ vào bên trong, người bên trong xe con kia, thì không ngừng kêu gào.

Ngoại trừ thiếu niên hôn mê, thiếu niên da trắng còn lại và thiếu niên châu Á, thiếu nữ kia sắc mặt đều vô cùng tồi tệ.

Lúc này, cửa xe ô tô kia mở ra, một người từ bên trong bước xuống.

Người này đại khái hơn hai mươi tuổi, là thanh niên da trắng, khuôn mặt coi như anh tuấn, tuy nhiên lại giống như bị hơ lửa, một con mắt sưng tấy, nửa bên mặt giống như là bị hơi lửa sượt qua, có phần bỏng khá nặng.

Mà người này, trong tay bây giờ cầm một cây gậy tròn, đi xuống xe, quát về phía đám người thiếu niên kia:

“Các ngươi không phải biết phóng hỏa sao? Tiểu tử công năng đặc biệt đâu, lại đây, phóng hỏa lần nữa cho ông đây xem nào!”

“Giết chết! Giết chết! Giết chết!”

Đám đàn em lái mô tô vây quanh mấy người thiếu niên thiếu nữ kia, không ngừng hô vang “Giết chết!”

Lập tức, những người bị vây quanh, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Bỉ Lợi, thả ta ra, để ta đi.”

Vào lúc này, một âm thanh yếu ớt vang lên.

Tô Bằng nhìn lại, là thiếu niên châu Á hôn mê kia.

Thiếu niên mái đầu chải dựng đứng như con nhím kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên da trắng bị bỏng nửa gương mặt, dùng tiếng Anh nói:

“Thế nào? Còn muốn đoạt thứ gì của chúng ta? Ngươi còn muốn bị đốt lần nữa sao?”

Nói xong, tay trái hắn chà xát một lát trên người mình, lập tức, trên bàn tay của hắn bắt đầu bốc lửa.

Lập tức, đám thanh niên xe máy xung quanh kinh hô một trận.

Tô Bằng nhìn đến đây, ánh mắt nheo lại.

Hắn có thể cơ bản chắc chắn, mấy thiếu niên này, đều là người chơi trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi.

Cũng chỉ có trong trò chơi kia, mới có các loại công pháp và pháp thuật, khiến thiếu nam thiếu nữ này có bản lĩnh như vậy.

“Tiểu tử công năng đặc biệt kia! Ngươi có gan thì đốt nữa đi! Ta nhìn rõ ngươi rồi, lửa của ngươi cũng chỉ có nhiệt độ bình thường, cẩn thận một chút căn bản đều không đốt được chúng ta, chúng ta nhiều người như vậy, lần lượt nhào lên ngươi cũng chết chắc rồi!”

Thanh niên da trắng bị hơ nửa gương mặt, nhìn chằm chằm nói với thiếu niên bốc lửa trên bàn tay kia.

Thiếu niên bị thương trên tay bốc lửa sắc mặt nhợt nhạt, hắn vốn muốn mở miệng phản bác, nhưng lại động đến vết thương trên cơ thể, đau đớn ho khan một tiếng, ngọn lửa trên tay cũng ảm đạm không ít.

“Diệu Bang, đừng cậy mạnh!”

Sau lưng thiếu niên này, thiếu niên châu Á dường như có thể thi triển năng lực chữa trị lên tiếng nói.

“Đừng đứng đó nói nhảm! Giao thứ chúng ta muốn ra đây mau, bằng không nơi này chính là chỗ chôn thây của các ngươi!”

Thanh niên da trắng bị bỏng quát nói, đám lâu la xung quanh, đều rút gậy sắt, xích sắt đủ loại hung khí từ chỗ bí mật trên xe xuống, không ngừng gào hét xung quanh bốn người trẻ tuổi này.

Sắc mặt bốn người trẻ tuổi này cũng hết sức khó coi, đặc biệt là thiếu nữ kia, giống như sắp khóc đến nơi.

Lúc này, đột nhiên, một tên đang lái mô tô Harley vòng quanh khu vực này, đột nhiên phát ra một tiếng thất thanh, chỉ thấy mô tô Harley kia cả người lẫn xe đều văng xa.

“Rầm!”

“Bịch!”

Tên lâu la lái mô tô Harley, sau khi bị văng ra, thanh niên da trắng còn có bốn người trẻ tuổi kia mới phát hiện, là một thanh niên Châu Á tinh thần vẻ như rất tốt, một cước đạp văng cả người lẫn xe của tên kia ra ngoài.

“Mẹ nó, xem ông đây là vô hình sao?”

Một tiếng giống như vô cùng khó chịu thanh âm, chỉ thấy Tô Bằng vẻ mặt khó chịu thu hồi một cước đá ra, quát nói đám người bên trong:

“Ông đây mặc kệ các ngươi là ai, giải quyết chuyện của ông đây trước rồi hẵng nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.