Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 318: Chương 318: Cơ hội tuyệt vời




Tô Bằng cảm giác được đối phương sử dụng chính là bảo kiếm thuộc tính băng hàn, hơn nữa nội lực mang theo trên kiếm phong cũng băng hàn bậc nhất, lúc một kiếm này đâm tới khiến Tô Bằng cảm giác được không khí chung quanh cũng hàn ý.

Có điều nội lực của Tô Bằng cũng là dương cương bậc nhất, vừa vặn khắc chế được nội lực âm hàn của đối phương, thi triển kiếm pháp bán thức, giơ kiếm phòng ngự.

Lực lượng phòng ngự của kiếm pháp bán thức rõ ràng khiến cho người tập kích Tô Bằng kia cảm giác được ngoài ý muốn, kiếm thế của người kia cũng bị lệch một chút, mà phản ứng của người kia cũng không chậm, một tay cầm kiếm cùng giao kích với Vô Phong Kiếm của Tô Bằng, một tay còn lại thì phóng ra một chưởng, vỗ vào ngực của Tô Bằng.

Lúc này Tô Bằng cảm giác người này có hơi không tầm thường, tay trái cùng với tay phải của người đối diện này, thế nhưng lại có thể đồng thời thi triển ra hai loại võ công!

Nhưng thực lực tuyệt đối của đối phương cũng không cao hơn Tô Bằng, Tô Bằng tay phải cầm kiếm thi triển kiếm pháp bán thức phòng ngự bảo kiếm của đối phương, tay trái cũng vươn ra giao kích với tay của đối phương.

Chẳng qua là Tô Bằng không có trực tiếp liều mạng với đối phương, mà là thi triển một thủ pháp, trở tay dẫn dắt thân thể của đối phương, phối hợp với vòng phòng ngự của kiếm pháp bán thức, đem người này kéo vào trong ngực của mình.

Người nọ không ngờ Tô Bằng phản ứng nhanh như vậy, thân thể lảo đảo một cái bị Tô Bằng kéo tới, Tô Bằng lập tức trở tay vỗ một chưởng vào ngực của đối phương.

“Phốc!"

Một chưởng này của Tô Bằng, không phải vỗ vào một lồng ngực vững chắc, mà là một bờ ngực đầy đặn mềm mại, cảm giác ở tay hết sức mãnh liệt như sóng dâng.

“Là nữ nhân?"

Tô Bằng cảm giác được xúc cảm này, trong lòng hết sức ngạc nhiên.

Sau đó, hắn chợt nghe một tiếng nữ nhân sợ hãi kêu lên, rồi sau đó Tô Bằng cảm giác nội lực của mình tựa hồ bị phòng ngự bởi nhuyễn giáp mà đối phương mặc ở trong, nhuyễn giáp kia hẳn là một kiện bảo vật, nội lực của mình lại bị nó phòng ngự còn hơn một nửa.

“Vô sỉ!"

Nữ nhân đối diện kia dường như giận dữ, nhưng mà dưới tay vẫn hết sức tỉnh táo như cũ, nàng đem thanh bảo kiếm thuộc tính hàn băng kia thu vào trong người. Cả người mang kiếm hướng vào lồng ngực của Tô Bằng.

Lúc này tất nhiên không phải nàng yêu thương nhung nhớ gì mà là một loại kiếm pháp chém giết xáp lá cà.

“Hiểu lầm rồi!"

Tô Bằng kêu một tiếng, hắn không có muốn cùng người chơi động thủ, nhưng mà lúc này không động thủ cũng không được.

Tuy rằng trong miệng kêu hiểu lầm, cánh tay Tô Bằng cũng không hề nhàn rỗi, đột nhiên đem kiếm pháp bán thức thi triển ra ngoài, khiến lực phòng ngự trong nháy mắt tăng đến cực hạn.

Nữ nhân kia lập tức cảm giác được không khí chung quanh hình như trở nên sền sệt như dầu thông, mình giống như bị cố định ở trong hổ phách, gần như không cách nào di động được.

Tô Bằng đem lực phòng ngự của kiếm pháp bán thức phóng thích đến cực hạn, phòng ngự công kích của nữ nhân này, cùng lúc thân thể đột nhiên tiến lên phía trước. Tay trái bắt được cánh tay nâng kiếm của nữ nhân kia.

Sau khi cầm tay nàng, Tô Bằng lập tức sử dụng nội lực phong tỏa mạch môn của đối phương, nội lực hàn băng của đối phương đại khái là phẩm cấp màu vàng, tuy rằng đẳng cấp không tính là quá thấp nhưng mà trình độ tu luyện còn không bằng Tô Bằng, nửa người lập tức bị nội lực của Tô Bằng chiếm được, thân thể tê dại một nửa.

Lúc này Tô Bằng giống như là khiêu vũ, một tay cầm lấy tay của đối phương, đặt ở bên eo của nàng, sau đó nắm cả eo của nàng khiến nữ nhân này không đến mức ngã xuống.

Mà bây giờ Tô Bằng mới nhìn rõ người này là ai...

Đây chính là Quách Phi Di mấy ngày hôm trước mới mua bộ Vũ Y Nghê Hồng kia.

“Ngươi muốn làm gì?"

Quách Phi Di bị một chiêu của Tô Bằng chế phục, trong lòng rất là khó chịu, mặt lạnh như băng nhìn Tô Bằng hỏi.

Tô Bằng ngược lại không có lên tiếng, hắn tay trái ôm lấy Quách Phi Di, tay phải xách Vô Phong Kiếm vung lên trong đống sương mù, nhất thời vài món trường binh bị Tô Bằng ngăn chặn lại.

Là quân sĩ binh Lương Châu chung quanh nghe được tiếng kêu nên mới hướng bên này công kích lung tung.

Tô Bằng ôm lấy eo của Quách Phi Di đi vài bước về phía sau, cảm giác cách những binh lính kia một khoảng cách, mới mở miệng nói:

“Thật sự là hiểu lầm, ta chỉ là muốn cùng đi ra khỏi sương mù mà thôi. Không ngờ ngươi lại nhạy cảm như vậy."

Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua sương mù dày đặc, quay đầu lại Quách Phi Di trong ngực mình, nói:

“Bây giờ quan trọng nhất là lao ra ngoài, ngươi cũng không muốn chết tại đây đúng không? Ta đi theo ngươi, chỉ có điều cảm giác ngươi biết làm sao để đi ra ngoài một cách dễ dàng nhất, không có ý tứ gì khác, bây giờ có thể buông xuống mọi thứ trước đã, ra ngoài rồi hãy nói sau được không?"

Ánh mắt Quách Phi Di vẫn lạnh lùng như cũ nhưng địch ý đã giảm đi không ít, nàng nói:

“Cái này ta biết rõ, có điều ngươi bây giờ đánh lấy mạch môn ở cổ tay của ta, đây được xem là gì?"

Tô Bằng khẽ gật đầu, buông lỏng tay trái ra, dừng nội lực phong mạch lại, buông nữ nhân này ra.

Thân thể Quách Phi Di lập tức khôi phục năng lực hành động, nàng nhìn Tô Bằng, hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không có động thủ.

Vuốt vuốt cổ tay, Quách Phi Di nói:

“Muốn cùng đi thì cùng đi!"

Nói xong, nàng xoay người phóng về phía bên trong đám binh sĩ kia.

Tô Bằng đi theo sau Quách Phi Di, nàng dường như có biện pháp nào đó có thể phân biệt trong sương mù dày đặc này có người hay không có người, người ở nơi nào nhiều nơi nào ít, Tô Bằng theo sau nàng, không cần phải động thủ, chỉ cần đi theo là được.

Thanh âm đánh dần dần bị hai người Tô Bằng và Quách Phi Di bỏ lại sau lưng, sau khi nhảy qua mấy tường vây, phát hiện, sương mù chung quanh cũng dần dần phai nhạt hơn, hai người bọn họ cuối cùng đã dần dần đi ra khỏi thôn trang bị bao vây kia.

Tô Bằng nhìn sương mù chung quanh dần dần nhạt đi, cũng không thấy binh sĩ bao vây lấy nơi này nữa.

“Đa tạ cô nương, ta còn có việc, vậy nên xin từ biệt!"

Thấy uy hiếp đã giảm bớt, Tô Bằng cũng không muốn chọc đến nữ nhân này, chắp tay nói.

“Ha ha ngươi bình thường cũng nói như vậy sao? Thế nào lại trở nên cung kính như vậy?"

Quách Phi Di khẽ cười, nàng cười một tiếng giống như núi băng tan chảy, so với bình thường nghiêm mặt thì xinh đẹp hơn rất nhiều.

Có điều Tô Bằng cũng không phải là mấy tên mê gái, mặc dù cũng cảm giác được đối phương cười rộ lên tương đối dễ nhìn, nhưng cũng chỉ là hơi thưởng thức một chút, liền gật gật đầu, từ trong sương mù dày đặc này tung người nhảy lên đi luôn.

Tô Bằng liên tục thi triển khinh công, mau chóng rời khỏi nơi này, đang lúc hắn đang suy nghĩ nên trực tiếp trở về thành Lâm Y hay là ở chỗ này ẩn núp một thời gian, nhìn xem thử đến tột cùng là ai tổ chức lần đánh lén này, chợt nghe phía trước có tiếng đánh nhau.

"Hửm? Cái thanh âm này hơi quen tai?"

Tô Bằng nghe thấy thanh âm phía trước, bỗng nhiên cảm giác hình như đã nghe qua ở đâu đó.

Lúc này Tô Bằng đã ở chỗ địa hình rộng rãi, dưới loại địa hình này, khinh công cấp bậc màu vàng của Tô Bằng cũng không sợ bị những người khác truy kích, chỉ cần người tới không phải là loại đẳng cấp như Phạm Thanh Âm thì cũng không phải sợ bị người khác vây công.

Tô Bằng cũng coi như là kẻ tài cao gan cũng lớn, hướng về chỗ truyền ra thanh âm mà đuổi theo tới.

Hắn thi triển khinh công đuổi theo một hồi, cũng đã thấy người truyền ra thanh âm phía trước.

“Hóa ra là hắn!"

Thấy người nọ, trong lòng Tô Bằng chợt hiểu ra.

Chỉ thấy có chừng hơn hai mươi cao thủ NPC đang truy kích một nhóm sáu bảy người chơi, cầm đầu nhóm người chơi này chính là nam tử thấp bé gầy gò maf Phong Thiếu Vũ từng giới thiệu qua với mình kia, Phó hội trưởng Hội Trân Bảo La Hằng.

Lúc này, mấy người chơi của Hội Trân Bảo che chở cho hắn lại bị càng nhiều cao thủ NPC đuổi giết, ngươi đuổi theo ta ta chặn lại ngươi thật là náo nhiệt.

“Trên người La Hằng này, nhất định có không ít thứ đáng giá!"

Tô Bằng nhìn người nọ, đột nhiên trong lòng suy nghĩ.

Ban đầu ở tiểu biệt viện trong trang kia, Tô Bằng đã từng gặp qua, La Hằng chịu trách nhiệm những vật phẩm bán đấu giá kia cùng với kim phiếu của người chơi, mới vừa rồi xảy ra đột biến, vật phẩm bán đấu giá không nhất định ở trong tay hắn, nhưng kim phiếu thì tám phần mười là ở trên người hắn.

Tô Bằng mặc dù không biết những cao thủ NPC này làm sao biết La Hằng là người chịu trách nhiệm quan trọng, nhưng loại náo nhiệt này, nhất định phải tham gia vào một tay, phẩm cấp khinh công của những người này cũng không bằng khinh công của Tô Bằng, trình độ tu luyện cũng không cao bằng, Tô Bằng cho dù là đánh hay đi cũng đều có quyền chủ động.

Tô Bằng một bên chạy băng băng, một bên quan sát, nhìn hai bên đều nhiều người, thật ra là địch nhiều hơn, đuổi theo một hồi Tô Bằng cũng phát hiện, khinh công của La Hằng kia so với đồng bạn của hắn tốt hơn không ít, trong đám đồng bạn của hắn chỉ có một người có loại tốc độ này, mà còn những người truy kích bọn họ thì khá hơn một chút, có chừng bốn năm người có thể đuổi kịp La Hằng.

Chỉ cần những người kia bị La Hằng bỏ rớt lại thì như vậy số người mình sắp sửa đối mặt cũng sẽ không nhiều lắm.

“Cơ hội thật tốt quá, loại tình huống này mà không đi lên xem một chút thì thật có lỗi với bản thân!"

Tô Bằng thấy cơ hội này thật sự là quá mức mê người, không chút suy nghĩ liền tiếp tục đuổi theo.

Chẳng qua là khoảng cách của hắn với người phía trước hơi cách xa một chút. Hắn không muốn khiến cho hai đám người này chú ý.

Quả nhiên, những hộ vệ của Hội Trân Bảo ở phía trước chạy một hồi phát hiện tốc độ không bằng người phía sau, bị người phía sau đuổi kịp, bảy tám hộ vệ bị giữ lại, cùng nhau chiến đấu với truy binh phía sau.

Mà còn truy binh phía sau, có sáu bảy người hoàn toàn không để ý tới chiến đấu ở đây, tiếp tục đuổi theo La Hằng!

Người rơi ở phía sau cũng đã phát hiện ra Tô Bằng, nhưng khinh công của Tô Bằng mạnh hơn bọn họ một chút, muốn ngăn lại hắn cũng không có cách gì.

Tô Bằng cứ như vậy đi theo sáu bảy cao thủ NPC kia, chạy băng băng suốt một đường.

La Hằng phía trước dường như không có tu luyện võ công đặc thù nào, thực lực e là cũng chỉ bình thường, ngay cả khinh công cũng không hơn sáu bảy người truy đuổi phía sau là bao, lúc Tô Bằng đi theo hai nhóm người này được khoảng hai mươi ba mươi dặm, La Hằng rốt cuộc đã bị người phía sau đuổi theo đến.

Những cao thủ NPC hoàn toàn không có khách khí, tiến lên dùng chiêu thức Tuyệt Sát, muốn lấy mạng của La Hằng.

Tô Bằng lúc này cũng đã đi theo lại đây, khoảng cách với La Hằng và những cao thủ NPC kia chưa đầy hai mươi mét, lúc La Hằng đang chiến đấu vì sự sống đã thấy được hắn.

La Hằng bình thường phần lớn là tiến hành mấy chuyện quản lý kinh doanh của Hội Trân Bảo, bởi vì hơi được ca ca của Phong Thiếu Vũ tín nhiệm, cho nên quản lí một bộ phận tài sản, mỗi ngày trôi qua cũng đều là cuộc sống giống như người quản lí, tuy rằng không phải là không có tu luyện võ công, phẩm cấp võ công cũng không thấp, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại cực ít, phẩm cấp của võ công không thấp nhưng mà đẳng cấp tu luyện rất kém cỏi, chẳng qua là tầng hai tầng ba cấp màu vàng, bây giờ bị bọn người cao thủ NPC một thân võ công cấp bậc màu bạc này vây công, nhất thời phải mệt mỏi ứng phó.

Hắn sử dụng một đôi Nga Mi Thích, là vũ khí thích hợp để cận chiến, nhưng sáu bảy NPC kia căn bản không để cho hắn có cơ hội đến gần mình, làm thành một vòng vây đánh hắn, khiến hắn bị vây chết.

La Hằng lúc này đã là cùng đường bí lối, hắn tuy rằng đã đâm bị thương một đối thủ, nhưng mà trên người đã trúng hai kiếm không sâu không cạn, nếu còn tiếp tục tuyệt đối sẽ chết ở chỗ này.

La Hằng đang muốn tìm cơ hội phá vòng vây, chợt thấy cách mình hơn hai mươi mét, một người đang đứng thẳng hình như có chút quen thuộc, nhìn kỹ đúng là Tề Dã bán đấu giá thanh thấu minh loan đao mà Phong Thiếu Vũ dẫn tới gặp mình kia!

“Tề tiên sinh! Mau cứu ta! Hội Trân Bảo ta sẽ không bạc đãi ngươi!"

Thấy Tô Bằng, La Hằng giống như vớ được cây cỏ cứu mạng, giống như phát điên công kích bức lui một gã đối thủ về phía sau, sau đó hắn hướng về phía Tô Bằng la lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.