Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 397: Chương 397: Điều tra ra chân tướng




“Hoắc Lâm, làm sao vậy? Sao lại bị thương thế?

Tô Bằng nhìn thoáng qua Hoắc Lâm, hỏi hắn.

Hoắc Lâm dùng mũi thử thở dốc, nhưng lại bị cơn đau kích thích khiến cho nhíu mày, sau đó mới mang theo giọng mũi nói:

Thuộc hạ của ta đã bắt được hắn, định dò hỏi hắn trước, bị đụng phải gã đầu trọc từng cứu kia.

Tô Bằng nhìn tên Khố Khắc đầu bóng lưỡng kia, quả nhiên, trên trán hắn vẫn còn vết máu.

Đây là Bạo Đạn Khố Khắc sao?

Tô Bằng nhìn tên đầu bóng lưỡng bị binh sĩ khống chế, nói với hắn, đây chính là vị xã hội đen biệt hiệu là đầu trọc Phổ Lợi Tư Khố Khắc.

Đầu trọc nhìn thoáng qua Tô Bằng, nhẹ gật đầu.

“Nói một chút đi, hôm nay lẻn vào biệt thự của ta, đặt bom muốn nổ chết ta... Đến tột cùng là người nào sai ngươi làm chuyện này?

Tô Bằng nhìn Khố Khắc, nói với hắn.

Vị Bạo Đạn Khố Khắc này nghe xong lời của Tô Bằng, không nói gì cả chỉ cúi đầu không nói lời nào.

“Không hợp tác sao?

Tô Bằng nhìn bộ dạng này của hắn, cũng không có phát giận, chỉ tùy tiện lấy một phần tư liệu trước mặt mình sau đó đưa cho binh sĩ bên cạnh, nói:

“Đưa cho hắn xem thử.

Người lính kia cầm lấy phần tư liệu kia, đi tới trước mặt Khố Khắc, mở ra.

Khố Khắc vốn đang bộ dạng không chút để ý, nhưng khi nhìn được đống tư liệu trước mắt, lập tức lỗ mũi thở hổn hển, ánh mắt bắt đầu đỏ lên giống như nổi giận rồi.

“Ngươi muốn làm gì? Chuyện này không liên quan đến bọn họ!

Sau khi lấy lại văn kiện trước mắt Khố Khắc, Khố Khắc đã gần như là rống lên với Tô Bằng.

Tô Bằng không thèm động đậy, chỉ chậm rãi nói:

“Xem ra tình báo nói không sai, tuy rằng vợ ngươi mang theo con gái li hôn với ngươi, cũng chỉ là là bởi vì phát hiện thân phận hắc bang của ngươi, ngươi tuy rằng đồng ý ký tên lên đơn ly hôn nhưng vẫn còn rất yêu các nàng.

“Không liên quan đến những người đó!

Khố Khắc rống lớn nói.

Binh lính đang khống chế hắn lập tức đè hắn lại, dùng nắm đấm nện vào lồng ngực của hắn, lập tức người đàn ông này liền ngã xuống, lại bị bọn binh sĩ lôi người dậy.

“Ta cũng không muốn việc này liên quan đến bọn họ, có điều đây được quyết định bởi ngươi.

Tô Bằng nói, hắn nhận lấy tư liệu binh sĩ đưa tới, nói:

“Chúng ta nên giải quyết vấn đề như những người đàn ông đi, nói cho ta biết, người nào sai ngươi làm chuyện này, sau đó ta sẽ đem ngươi đưa cho cảnh sát, ta cũng không muốn làm cái gì với người nhà ngươi. Thậm chí đối với ngươi cũng không phải là quá hận thù, ngươi chỉ là sát thủ mà thôi, không có thù hận gì với ta cả, ngươi cũng chỉ là vâng mệnh làm việc,. Nói cho ta biết ai sai ngươi làm, ta bảo đảm sẽ không làm gì với người nhà ngươi đâu.

Tô Bằng nói không sai, hắn vốn cũng không muốn động tới người nhà của Khố Khắc, căn cứ trên tư liệu nói rõ vợ con của hắn thật sự vô tội. Về phần Khố Khắc, Tô Bằng cũng không phải là muốn đưa hắn vào chỗ chết, Tô Bằng chỉ muốn biết hung thủ phía sau màn là ai.

Khố Khắc rõ ràng đang do dự, hắn suy tư một hồi lâu. Ngẩng đầu nói:

Khẳng định sẽ không trực tiếp giết chết ta sao?

“Ta và ngươi ước định, ta chỉ đưa ngươi vào ngục giam, tố cáo ngươi tội đặt bom và tội mưu sát cấp độ một, chính phủ Úc rất ít khi phán người tử hình. Nếu tội danh thành lập, ngươi có thể sẽ phải chịu trọng tội ngồi tủ hơn hai mươi năm, nhưng chắc hẳn không cần phải chết.

Tô Bằng nói với Khố Khắc.

Khố Khắc do dự một hồi, dường như đang xác định xem Tô Bằng nói thật hay giả. Mà còn Tô Bằng lúc này hờ hững nói một câu:

“Ngươi không có quyền lựa chọn.

Nói xong đem văn kiện trong tay ném ở trước mặt của hắn.

Nhìn ảnh chụp trên văn kiện, Khố Khắc đột nhiên giống như là thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Đúng vậy, ta không có quyền lựa chọn.

Thấy hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, Tô Bằng khẽ gật đầu, biết hắn đã buông tha cho phòng tuyến trong lòng.

“Nói đi, là ai?

“Là Lạp Bỉ gọi điện thoại cho ta.

“Lạp Bỉ? Là ai?

“Là lão Đại của ta, cháu trai của Phổ Lâm Đốn Áo Đặc, cũng là tài xế của hắn, là người được hắn tín nhiệm nhất trong bang hội.

Khố Khắc cúi thấp đầu nói.

Ngay lúc này, máy Fax trong phòng phát ra thanh âm tít tít, có văn kiện truyền tới.

Ông chủ, lí lịch của Phổ Lâm Đốn Áo Đặc mà ngài cần đã được gửi tới.

Trợ thủ của Hoắc Lâm đi tới, trong tay còn cầm lấy một số tư liệu.

Hoắc Lâm ngay lập tức trừng mắt nhìn trợ thủ của hắn một cái, ở trong mắt Hoắc Lâm, bất luận cái gì có thể thay thế vị trí cùng với tác dụng của mình ở trong mắt ông chủ, cũng đều là đối thủ cạnh tranh của mình, hắn cũng không thể trợ giúp người khác bành trướng được.

Hắn đi tới, đoạt lấy văn kiện trong tay trợ thủ, sau đó đưa cho Tô Bằng, nói:

Ông chủ, tư liệu của ngài.

Tô Bằng không có chú ý đến động tác nhỏ của Hoắc Lâm, mà là đọc lấy văn kiện trong tay.

“Phổ Lâm Đốn Áo Đặc, năm nay 53 tuổi, là hắc bang có danh tiếng lâu đời của Úc, nghiêm khắc mà nói thì là truyền thừa của gia tộc, ông nội của vị Phổ Lâm Đốn Áo Đặc tiên sinh này là hắc bang có danh tiếng ở đây, sản nghiệp đều được chuyển vào kho của công ty tập đoàn Áo Đặc.

“Thành viên trọng yếu trong tập đoàn Áo Đặc có chừng ba mươi ba người, dưới mỗi thành viên trọng yếu còn có thuộc hạ của mình, tổng cộng số phần tử hắc bang có thể điều động được vượt qua ba trăm người.

“Thành viên của gia đình này, thê tử ba năm trước đây bị ung thư vú đã qua đời, con trai Khoa Nhĩ Áo Đặc trước đó không lâu đã bị người bắn chết, cháu trai Lạp Bỉ Áo Đặc, là tài xế của hắn.

Có kèm thêm ảnh chụp cùng với những tin tức khác.

Tô Bằng nhìn một chút Tư liệu được gửi đến máy Fax, tổng cộng có bốn trang, trong đó là những tin tức này.

Tô Bằng đọc phần trước không nhìn ra cái gì đặc biệt, chỉ là lúc lật đến ảnh chụp ở trang sau, mới ngừng lại một lát.

Ông chủ, ngươi biết những người này?

Thấy biểu lộ của Tô Bằng, Hoắc Lâm dò hỏi.

Tô Bằng nhẹ gật đầu, bởi vì hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc, ảnh chụp người con trai của lão Đại hắc bang, Khoa Nhĩ Áo Đặc, Tô Bằng biết người này.

Chính là khoảng hai mươi ngày trước, lúc Tô Bằng cứu bọn A Triết, tên đầu sỏ đám du côn hung dữ đuổi bắt A Triết kia, cũng chính là thanh niên da trắng bị lửa thiêu đốt nửa bên mặt kia.

Tô Bằng đem tấm hình này rút ra, để ở trước mặt Khố Khắc, nói với hắn:

“Biết người này sao? Trong tư liệu của ta nói hắn đã chết, chết như thế nào ngươi có biết không?

“Ta biết một chút... Hắn hình như là đắc tội một số hắc bang người nước ngoài, bị người dùng súng bắn vào đầu, người ra tay nghe nói là một người châu Á, lão Áo hết sức thương tâm, từng nói qua phải báo thù cho đứa con của mình.

Tô Bằng nghe xong, trong lòng suy nghĩ, gật gật đầu, nói:

Dẫn hắn đến phòng bên cạnh, coi kỹ hắn.

Binh sĩ đem Khố Khắc đi, còn Tô Bằng thì lấy điện thoại ra, đầu tiên chọn số điện thoại của A Triết, có điều lúc bấm Tô Bằng do dự một chút đổi thành số điện thoại của Phương Huyền Nhã.

Alo? Là Tô tiên sinh sao? Ngươi không phải là từ trước đến nay đều liên hệ với A Triết sao, sao lại gọi cho ta?

Điện thoại bên kia vang lên thanh âm của Phương Huyền Nhã.

“Có chuyện liên quan tới ngươi, chính là chuyện lúc các ngươi ở Canberra.

Tô Bằng nói, sau đó nói:

Huyền Nhã, các ngươi còn nhớ rõ không? Người tên Từ Khản đến biệt thự của ta, sau khi đón các ngươi đi, các ngươi đã nói cái gì với bọn họ? Chẳng hạn như về người đã từng đuổi bắt các ngươi, chuyện về tên du côn muốn cướp đoạt máy chủ từ người các ngươi?

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Phương Huyền Nhã bên kia điện thoại rất nhạy cảm, hỏi Tô Bằng.

Xảy ra một chút chuyện, người kia đã chết, người nhà của hắn là hắc đạo, đang truy xét chuyện này, nói không chừng sẽ truy xét đến trên đầu các ngươi, ngươi có biết cái gì sao? Kể lại tình huống cho ta đi.

“Cái này...

Phương Huyền Nhã nghe được có thể nguy hiểm đến mình, không khỏi có chút hoảng loạn, do dự một chút sau đó mới nói:

“Thật ra thì, đúng vậy, chúng ta được Từ Khản dẫn tới khách sạn, A Triết dường như rất ghi hận tên du côn ngoại quốc đuổi theo chúng ta kia, nói vói Từ Khản, máy chủ của chúng ta bị tên ngoại quốc kia đoạt đi một chiếc... Thật ra thì nói đúng hơn là Bỉ Lợi, lúc Bỉ Lợi tới hắn không mang theo máy chủ, Từ Khản không có hoài nghi lời của chúng ta, ta nghe được hắn gọi một cú điện thoại, hình như là tìm thủ hạ của hắn, đi tìm tên du côn kia muốn đòi lại máy chủ... Tin tức này hữu dụng sao?

Tô Bằng nghe đến đó, trong đầu đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn nói với Phương Huyền Nhã:

“Rất tốt, tin tức rất hữu dụng, có sự trợ giúp với ta, chuyện bên này không cần lo lắng, ta sẽ xử lý được.

Sau đó Tô Bằng an ủi Phương Huyền Nhã, rồi cúp điện thoại.

Thu lại điện thoại, Tô Bằng không nhịn được phun ra một tiếng nói tục.

Mẹ nó, hoàn toàn là tai bay vạ gió, nằm mà cũng trúng đạn.

Đến lúc này, Tô Bằng đại khái đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.