Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 187: Chương 187: Đứng thứ hai trong giang hồ thập đại kiếm




Hai người đồng thời hỏi ra câu này, thấy đối phương hỏi cùng một câu, đôi bên đều dừng lại chốc lát.

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, công tử ăn mặc quần áo văn sĩ cao lớn mở miệng lần nữa, nói:

“Ta là Giang Biệt Ly, trên giang hồ được bằng hữu tán thưởng, xếp ta vào hàng thứ hai trong giang hồ thập kiếm, vừa rồi cùng nhau đi đường, phát hiện cái thôn này hết sức kỳ lạ, mặt khác phát hiện vài cổ thi thể, không biết có liên quan gì đến ngươi không?”

Hắn mở miệng nói xong, trường kiếm trong tay, lại không hề chếch sang hướng khác, vẫn nghiêng nghiêng chĩa về phía Tô Bằng.

“Giang hồ thập đại kiếm?”

Tô Bằng sau khi nghe thấy cái tên Giang Biệt Ly này, lập tức chợt nhớ.

Hắn từng nghe bọn người Phó Tử Dịch nhắc tới giang hồ thập đại kiếm, nhưng không nói rõ chi tiết tên tuổi, về sau ở phòng hồ sơ tại quận Giang Ninh từng tìm kiếm tư liệu về phương diện này, trong đó cũng có tư liệu của Giang Biệt Ly.

Giang Biệt Ly, nhân sĩ Thương Châu, người nhà họ Giang, là đại gia tộc trong chốn võ lâm, không ít đệ tử rải rác trong rất nhiều đại môn phái, vì hết lòng dốc sức cho môn phái đồng thời luôn luôn một lòng hướng về gia tộc, là võ lâm gia tộc nổi danh trong giang hồ.

Còn Giang Biệt Ly này, là con trai trưởng của gia chủ nhà họ Giang Thương Châu, từ nhỏ thiên phú kinh người, được khen là thiên tài trong đám người cùng thời.

Nghe nói, vào lúc thôi nôi một tuổi của hắn, hắn đã chọn trúng bảo kiếm gia truyền của nhà họ Giang, cùng một quyển bí tịch võ công, lúc ấy khiến cho gia gia của hắn, gia chủ nhà họ Giang đời trước khen lớn:

“Nhà họ Giang ta có hậu rồi.”

Hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng của người nhà họ Giang, lúc một tuổi, đã được phụ thân của hắn dùng phương pháp bí truyền, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, từ đó về sau năng khiếu bẩm sinh trôi chảy.

Nghe nói hắn lúc ba tuổi, có thể cầm kiếm gỗ múa, lúc năm tuổi, tinh thông một bộ kiếm pháp, lúc mười ba tuổi, thông hiểu điển tịch bí truyền của nhà họ Giang, lúc mười lăm tuổi, đã bắt đầu hành tẩu giang hồ, tạo được thanh danh trong giang hồ.

Không đến năm năm, danh hiệu của hắn đã vươn cao trong giang hồ, được xếp vào hàng thứ hai trong giang hồ thập đại kiếm.

Mặc dù hắn tạm đứng thứ hai, nhưng được cho rằng trong giang hồ thập đại kiếm, là người có tiềm lực đột phá nhất, bởi vì người được xếp hàng thứ nhất kia, luận tuổi tác, còn lớn hơn Giang Biệt Ly những mười một tuổi.

Dựa theo thông tin trên tư liệu, Giang Biệt Ly này, năm nay cũng chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, còn nhỏ hơn Tô Bằng hai tuổi, cũng đã là nhân vật thành danh trong giang hồ, cũng là người từng trải.

Về phần hắn tự xưng giang hồ thập kiếm... Nhưng cũng là có chỗ kiêu ngạo, thật ra trước kia, trên giang hồ chỉ có danh xưng giang hồ thập kiếm, chỉ là về sau người tài giỏi nổi lên quá nhiều, có một vài người, chưa đủ để xếp vào giang hồ thập kiếm, nhưng lại rất có tiềm lực, liền được người giang hồ gọi là giang hồ thập tiểu kiếm, dần dần cũng được mọi người chấp nhận.

Nhưng mà từ trong miệng công tử cao lớn mặc quần áo văn sĩ này nói ra, lại có phần khinh thường giang hồ thập tiểu kiếm, trực tiếp báo tên tuổi bản thân giang hồ thập kiếm.

“Ngưỡng mộ đã lâu, ta là Giang Ninh Tề Dã, cũng đã từng nghe qua tên tuổi của ngươi.”

Tô Bằng nghe người tự xưng là Giang Biệt Ly này nói vậy, khẽ gật đầu nói, nhưng lại không hề lộ ra vẻ mặt khách khí gì, Vô Phong kiếm trong tay mình, vẫn đang ở trong trạng thái xuất vỏ, nghiêng nghiêng chĩa xuống đất.

Nghe Tô Bằng nói như thế, điệu bộ như vậy, Giang Biệt Ly kia trong đầu tìm kiếm một chút danh hiệu của “Giang Ninh Tề Dã”, nhưng không hề có kết quả.

Như thế, Giang Biệt Ly thoáng cảm thấy kỳ lạ.

Mặc dù hắn tuổi tác không lớn lắm, nhưng cũng là người từng trải, người bình thường nghe thấy danh hiệu của mình, phản ứng đại khái có hai loại, một là vô cùng nhiệt tình nói ngưỡng mộ đã lâu, một là ra vẻ khinh thường, sau đó tìm lý do động thủ với mình.

Người trước là người phổ biến nhất trong giang hồ, Giang Biệt Ly sớm đã không thèm để ý loại người khen ngợi mình khắp nơi đều có này, còn người sau, mặc dù không thường gặp, mỗi năm trái lại vẫn có bảy tám người.

Bản thân cũng là xem tâm tình, có đôi khi cũng sẽ tỷ thí một chút với bọn họ, nhưng loại người này mặc dù cũng có chút công phu, nhưng thật xa kém xa hắn, dần dần, loại người này càng ngày càng ít, một hai năm gần đây đã rất ít gặp.

Bây giờ nhìn điệu bộ của người tự xưng là Tề Dã trước mắt này, rốt cuộc có chút giộng loại người thứ hai...

Chỉ là, bây giờ trong cái thôn hoang vắng này, hết sức quỷ dị, nếu không phải bản thân dựa vào bảo kiếm gia truyền có thể chém chết tà vật, còn có chí bảo trấn tà cơ duyên may mắn lấy được, hắn ngược lại cũng dám ở chỗ này quá lâu, còn người trước mắt này, toàn thân giống như không mang theo bất kỳ bảo vật lợi hại nào, thực sự có thể ở sinh tồn trong đám oan hồn quỷ quái này, khiến hắn cảnh giác không ít, ánh mắt cũng xem trọng đối phương.

Nghĩ tới đây, hắn trầm ngâm một chút, hỏi:

“Các hạ nếu ở quận Giang Ninh, chẳng hay có quen biết thành chủ Mạc Thiên Kình của quận Giang Ninh không, hay là có quan hệ gì với hiệp sĩ phái Thanh Thành?”

“Ha ha, biết chứ biết chứ, có điều nước giếng không phạm nước sông, chúng ta không quan hệ...”

Tô Bằng thoáng cười cười, nói, Vô Phong kiếm trong tay lại không chút nào di động.

Nghe Tô Bằng trả lời như thế, trong lòng Giang Biệt Ly hơi có một chút tức giận, với danh hiệu của mình trong giang hồ, vốn không cần đa lễ với loại người vô danh này, bản thân đã nể mặt đối phương lắm rồi, nhưng xem ý tứ của đối phương, nhìn như dễ trò chuyện, thật ra lại hết sức lạnh nhạt, khiến Giang Biệt Ly có chút không thoải mái.

Tô Bằng rất nhạy cảm cảm giác được vài tâm tình thay đổi của Giang Biệt Ly, có điều hắn cũng không quá mức để ý cho lắm.

Khi Bán Thức Kiếm Pháp và tâm pháp Dung Nham Kính Hồ của mình vẫn còn ở tầng một, mình đã thử so tài kiếm pháp với Phó Tử Dịch xếp trong giang hồ thập đại kiếm còn cao hơn bản thân một cấp, Phó Tử Dịch lúc ấy từng nói, kiếm pháp của mình, giao chiến với hai người cuối bảng giang hồ thập đại kiếm, có lẽ là ngang tay, nhưng giao chiến với những người được xếp hàng đầu, nhất định bại trận.

Nhưng mà, bây giờ không còn như lúc xưa, lúc ấy kiếm pháp cùng tâm pháp của Tô Bằng đều ở tầng một, bây giờ, kiếm pháp của Tô Bằng đã thăng cấp lên đến tầng bốn, tâm pháp cũng là tầng ba, thân pháp Thần Hành Bách Biến tăng thêm sáu cấp, Tô Bằng tự hỏi, võ công không kém gì nhân vật đẳng cấp giang hồ thập đại kiếm.

Cho nên nhìn thấy Giang Biệt Ly này, thiên tài truyền thuyết trong giang hồ này, Tô Bằng cũng không quá đặc biệt cảm giác, chỉ là muốn xem thử người này mục đích là như thế nào.

Ngoài ra còn một điểm, Tô Bằng đối với Giang Biệt Ly này làm sao có thể chém chết oan hồn, và ánh sáng vàng kim hình tròn trên người kia rốt cuộc là cái gì, cảm thấy rất có hứng.

Giang Biệt Ly thấy Tô Bằng đứng im tại chỗ, không hề có đáng vẻ muốn nhường đường, trong lòng nhiều ít có chút không vui, thấy đối phương vì danh hiệu của mình mà kinh sợ, thanh âm của hắn cũng dần dần trở nên lạnh nhạt, nói:

“Giang mỗ lần này đến nơi đây, là vì truy đuổi một yêu nữ ma đạo, không biết vị Tề huynh này có nhìn thấy hay không?”

Hắn nói giống như rất khách sao, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ lạnh lùng.

Tô Bằng nghe thế, trong lòng buồn cười, người này trước mắt giống như đã quen thuận buồm xuôi gió, không suy nghĩ cảm nhận của người khác, kiểu giọng điệu này đặt câu hỏi với người khác, mười người có chín không muốn trả lời.

Có điều yêu nữ ma đạo hắn nhắc tới kia... Tô Bằng lập tức, liền nhớ tới nữ nhân nằm trong quan tài lớn trong căn phòng sau lưng mình kia.

Giang Biệt Ly nhìn thấy Tô Bằng nghe mình nói xong, không hề phản ứng, vẫn cầm kiếm đứng nguyên tại chỗ, cũng không kiên nhẫn, mở miệng nói:

“Ta thấy các hạ hành tung quỷ dị, lại xuất hiện ở nơi đáng ngờ này, hơn nữa bên trong lại có vài người chết oan uổng, chẳng lẽ đều do các hạ ra tay? Ngươi đứng ở đây chặn trước cửa vào nhà, căn nhà sau lưng chắc chắn có chỗ đáng ngờ, mong tôn giá tránh đường, để Giang mỗ vào xem.”

Nghe Giang Biệt Ly nói như thế, Tô Bằng lập tức bật cười, nói:

“Hành tung quỷ dị? Xuất hiện ở nơi đáng ngờ? Có hiềm nghi giết người? Vị Giang công tử này, ngươi không biết là, những lời này nếu nói là người, không phải cũng đúng sao?”

Giang Biệt Ly nghe thế, hừ lạnh một tiếng, bầu không khí thoáng cái khẩn trương, bảo kiếm của hắn dần dần nâng lên, nói với Tô Bằng:

“Các hạ nếu không biết nói chuyện, ta đây chỉ có thể dùng kiếm để nói chuyện.”

Ha ha... Ngươi thực sự cho rằng ngươi ở trên giang hồ có chút hư danh, thì đã là vô địch thiên hạ sao?”Tô Bằng nghe thế, không khỏi mỉm cười, Vô Phong kiếm cũng dần dần nâng lên, nói với Giang Biệt Ly:

“Nếu ngươi đã có hứng thú với bảo kiếm trong mình như vậy, thế thì giao chiến đi, cũng để ngươi biết, giang hồ thâm sâu rộng lớn. Cũng không phải mấy tên ếch ngồi đáy giếng hư danh nói chơi có thể biết được.”

Giang Biệt Ly nghe Tô Bằng nói như vậy, khuôn mặt không khỏi trở nên lạnh tanh, nói:

“Ngông cuồng.”

Không phải hắn tự cho mình tài cao, nhưng trong giang hồ này, là rất thực tế.

Ngươi có thực lực, sẽ có tên tuổi, sẽ nổi tiếng, người trong thiên hạ đều kính trọng, còn có điểm tốt thực tế.

Chẳng hạn như Giang Biệt Ly hắn, trong giang hồ được người mời đến giúp đỡ, hoặc là giải quyết mọi chuyện, đối phương ít nhất phải bỏ ra cái giá hơn một trăm lượng hoàng kim, mới có thể mời được hắn, đây vẫn chỉ là giá phô trương thanh thế, còn chưa ra tay.

Có lẽ có loại người có võ nghệ hơn người, nhưng cam lòng bình thản, nhưng loại người này tuyệt đối là ngoại tộc trong giang hồ, người trong giang hồ, có ai có thể tránh khỏi sự hấp dẫn của danh lợi được.

Cái gọi là người có tên cây có bóng, mặc dù không chính xác trăm phần trăm, nhưng ít nhất đã hơn chín mươi năm phần trăm, thực lực và danh tiếng của con người đều là xứng đôi.

Người trước mắt tự xưng là Giang Ninh Tề Dã này, trong giang hồ không có thanh danh, cũng không phải người của đại phái như phái Thanh Thành, thậm chí không biết thành chủ Mạc Thiên Kình Giang Ninh, ở trong mắt Giang Biệt Ly, cũng không coi là nhân vật gì.

Thậm chí hắn xuất hiện ở nơi này, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Loại người này, không cần quá để ý, Giang Biệt Ly đã quyết định dạy dỗ hắn một trận.

Hoặc là, trong quá trình 'dạy dỗ', mạnh tay một chút, đoạt luôn tính mạng kẻ này, cũng không chừng, còn phải xem tâm trạng.

Giang Biệt Ly nghĩ như vậy, bảo kiếm trong tay hắn nâng lên, một kiếm kinh người đâm tới Tô Bằng!

“Đánh hay lắm!”

Tô Bằng thấy bảo kiếm Giang Biệt Ly đâm tới, trong miệng trầm trồ khen ngợi, Vô Phong kiếm cũng xông lên nghênh đón.

Hắn vừa rồi thật ra có thể tránh trận chiến này, nhưng Tô Bằng, lại cố tình chọc giận Giang Biệt Ly, khiến hắn ra tay trước.

Còn về nguyên nhân sao, trái lại có ba nguyên nhân.

Thứ nhất,, võ công Tô Bằng vừa rồi tăng lên, nóng lòng muốn tìm một người có thể làm đá mài đao để cho bản thân thử võ công, xem thử bản thân mình bây giờ, rốt cuộc đã đạt đến cnarh giới nào rồi.

Thứ hai, Tô Bằng nhìn thấy màn hào quang vàng nhạt hình tròn trên người Giang Biệt Ly, trong lòng hết sức tò mò, thứ này, dường như có hiệu quả sát thương những oan hồn kia, có lẽ là dị bảo.

Đồng thời, Giang Biệt Ly có thể chém chết oan hồn, dường như là dựa vào thanh bảo kiếm kia, Tô Bằng đối với thanh bảo kiếm này cũng rất có hứng thú.

Chỉ là nếu không xung đột, Tô Bằng cũng không thể dễ dàng mượn Giang Biệt Ly xem thử, có lẽ người này cũng sẽ không cho mình mượn.

Nếu đã xung đột, vậy thì không thể nói chuyện, nếu Giang công tử tài nghệ không bằng người, bại trong một chiêu nửa thức, hoặc là bị Tô Bằng bắt...

Bảo vật có thể đề phòng oan hồn, còn có bảo kiếm của Giang công tử kia, Tô Bằng sẽ không ngại mượn quan sát sử dụng một năm nửa năm một năm nửa năm, mười năm tám năm.

Còn về nguyên nhân thứ ba, càng đơn giản, chính là Giang Biệt Ly này, tính cách bản thân chính là loại hình Tô Bằng ghét nhất, nhân lúc trong thôn vắng hoang vu này, Tô Bằng cũng vô cùng muốn đấm một đấm vào mũi hắn, xem thử vị Giang công tử này sẽ phản ứng như thế nào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.