Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 208: Chương 208: Gặp mặt ngàn vàng, lên giường vạn lượng




Một ngày rất nhanh đã trôi qua.

Ngày này cũng chính là đã đến ngày huyết đấu.

Buổi sáng hôm nay, quản gia tự mình đưa hộp thức ăn tới, Tô Bằng sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lát liền cùng với quản gia đi đến phòng nghị sự ở hoa viên của Hội Phong Dương.

Lúc đi vào phòng nghị sự, những người trợ giúp khác cũng đã đến đông đủ trong phòng.

Ngoại trừ Đường Huyền Chi, Tần bà bà cùng với mẫu tử Hắc Diện Môn Thần, huynh đệ Bao thị, Huyết Thứ Phương Kinh Minh, cùng với Không hòa thượng ra, thì còn có bốn hắc y nhân.

Bốn hắc y nhân này, đều đội nón tre, trên nón tre còn có phủ lớp lụa đen hơi mờ, khiến người ta nhìn không rõ mặt mũi, khiến cho bọn người Đường Huyền Chi trong phòng đều ghé mắt lại nhìn.

“Lạc bang chủ, đây chính là cao thủ ngươi mời đến sao? Ta lại không thấy như vậy? Thoạt nhìn, mấy vị "Cao thủ”này dường như không thích nói chuyện với người khác nhỉ."

Phương Kinh Minh nhìn bốn gã đầu đội nón che kín bằng lụa đen này, hỏi Lạc Thiên Dương của Hội Phong Dương.

“Ha ha, nói đùa rồi, bốn vị này, nhưng lại thật sự là cao thủ, chư vị tuyệt đối có thể yên tâm thực lực của bọn họ."

Lạc Thiên Dương nghe xong, khẽ cười nói với Phương Kinh Minh.

Phương Kinh Minh thấy Lạc Thiên Dương hình như không có ý tứ muốn giải thích kỹ càng, trong lòng hơi có chút khó chịu, hắn đi đến trước mặt bốn gã Hắc y nhân này, hết sức kiêu ngạo nói:

“Thế nào? Mấy vị trong giang hồ kẻ thù rất nhiều sao? Sao lại không dám dùng mặt thấy để đối diện người ta?"

“Cũng không tính là nhiều lắm, hàng năm nhân vật như ngài, chúng ta đều phải giết mười bảy mười tám người, cho nên kẻ thù quả thật không ít, đa số tình huống chúng ta đều ăn mặc như thế này, nếu ngươi muốn thấy mặt thật của chúng ta cũng có thể thôi, trước tiên giao ra một trăm lượng hoàng kim là được."

Một người trong đám bốn người đội nón tre kia nói.

Tô Bằng nghe được giọng nói này, nghe ra đúng là vị "Đại ca”ngày hôm trước.

Ngày hôm qua, Tô Bằng cũng không có đi dò hỏi tin tức của bọn hắn, dù sao đối với sự tình của những tu sĩ này, Tô Bằng chẳng qua chỉ là biết một ít từ hai cuốn bí thuật kia thôi, không biết còn có một số phương pháp kỳ là gị hay không, không nghĩ sẽ dễ dàng thử dò xét như vậy.

Không phải là Tô Bằng không chú ý đến đối phương, mà là Tô Bằng lại tương đối tin tưởng lời của Bạch Hồ đã nói với mình lúc trước, chỉ cần khí huyết của con người tràn đầy, tinh thần cường tráng, liền có thể khắc chế linh thể, điều này mình cũng đã được chứng minh thực tế, nội công dương tính của mình nhiều ít cũng đã có thể khắc chế một số linh thể.

Mà bản thân chỉ cần không để lộ sơ hở, thì kiếm ý có thể chém chết linh thể được, trên người cũng có Bảo Ngọc hộ thân, còn có dị bảo kinh Phật lấy được từ trên người Giang Biệt Ly, có những vật này, linh thể tầm thường sẽ không bám vào thân thể được.

Khiến Tô Bằng tương đối để ý ngược lại là cái tên cao lớn trong bốn người này cơ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đó hẳn là đồng thi mà bọn họ nói, tuy rằng Tô Bằng lúc trước ở chỗ Ngô trưởng lão có được hai bao Hóa Thi phấn, nhưng không biết đồng thi này có phải giống như cương thi lông xanh cũng bị Hóa Thi phấn khắc chế hay không.

Nhưng tạm thời, Tô Bằng cũng sẽ không chống lại bọn họ, vẫn nên có thời gian quan sát nhất định.

...

Mà lúc này, Phương Kinh Minh kia nghe xong lời đáp không mềm không cứng của đối phương, nhất thời lửa giận bốc lên, người này không biết có phải là do nguyên nhân về thể chất hay không, cực kỳ dễ tức giận, nghe lời của bốn hắc y nhân này xong lại khơi dậy cơn tức của hắn.

Người chung quanh, cũng đều nhìn Phương Kinh Minh xung đột với bốn người này, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút, bốn người này, đến tột cùng có bản lãnh gì, dù sao lần này huyết đấu, nếu bị đồng đội liên lụy vậy thì cũng không cần đánh nữa.

“Khách sáo một câu, các ngươi còn tưởng là thật? Các ngươi là Linh Mị Nhi kỹ nữ đứng đầu bảng thanh lâu trong thiên hạ hay sao? Gặp nhau phải ngàn vàng, lên giường phải vạn lượng hả?"

Phương Kinh Minh như đụng phải cái đinh mềm, lời nói lập tức chua ngoa.

Linh Mị Nhi mà hắn nói, Tô Bằng cũng đã nghe nói qua, một trong sáu kỳ nhân chốn giang hồ.

Nghe nói, Linh Mị Nhi là nữ tử đắt tiền nhất trong thanh lâu khắp thiên hạ, "Gặp mặt ngàn vàng, lên giường vạn lượng”chính là nàng bảng hiệu của nàng, nghe nói nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất trong chốn thanh lâu, biết nói chuyện nhất trong thiên hạ, hiểu rõ lòng người nhất, còn là nữ nhân có công phu trên giường tốt nhất, muốn gặp mặt, ít nhất phải xuất ra hoàng kim ngàn lượng, muốn lên giường phải xem tâm ý của nàng, nhưng ít ra cũng phải xuất ra vạn lượng hoàng kim.

Có lời đồn, nàng cũng là đệ tử của một môn phái bí mật, giỏi nhất thuật song tu, mà bí thuật của nàng nhất định phải tu hành ở chốn thanh lâu. Có người lưu truyền, nghe nói cùng nàng lên giường, còn có thể tăng công lực lên, cũng không biết lời đồn đãi này là thật hay giả.

Nam nhân trên giang hồ, đa số đều tha thiết ước mơ với báu vật này, nhưng cũng có rất nhiều người khinh thường, nói nàng là kỹ nữ đệ nhất giang hồ, Phương Kinh Minh lúc này đem bốn người này đánh đồng với Linh Mị Nhi, chính là có ý định vũ nhục.

Lời này rõ ràng là vũ nhục, nhưng mà nam nhân đầu đội nón lụa đen kia nghe xong, không ngờ lại làm ra một biểu lộ nghiêm nghị, nói:

“Không dám, Linh Mị Nhi nổi danh gặp mặt ngàn vàng, lên giường vạn lượng, cũng là sự thật, chúng ta đây chẳng qua chỉ là hoàng kim trăm lượng, làm việc cũng chỉ là ngàn lượng hoàng kim, so với người ta kém đi gấp mười lần, có thể thấy được vẫn còn là kém danh tiếng của nàng nhiều lắm, không biết năm nào tháng nào, mới có thể đuổi kịp người ta... Có điều, nhắc tới mới nói, nghề nghiệp của chúng ta ngược lại cùng với Linh Mị Nhi kia không khác là bao, đều là lấy tiền tài của người ta, khiến người ta hóa giải điều không thoải mái trong lòng. Các hạ nếu là có người nào nhìn không hợp mắt, chỉ cần đưa ra một cái giá lớn, chúng ta tự nhiên cũng có thể thay các hạ phân ưu."

"Hử..."

Nghe xong lời này của Hắc y nhân, Phương Kinh Minh hơi có chút ngạc nhiên, không ngờ tính tình của đối phương lại tốt như vậy, giống như hết thảy đều là giọng điệu nói chuyện làm ăn, không nghe ra sự tức giận nào.

Mà còn nghe ý tứ của đối phương, người chung quanh cũng đều hiểu được, bốn người này hẳn là có nghề nghiệp giống như kỹ nữ thời xưa...

Sát thủ.

Hiểu rõ những người này xong, sắc mặt của mấy người chung quanh cũng thoáng biến đổi.

Người đáng giá ngàn lượng hoàng kim để giết thật ra không nhiều,, người có thể được người ta bỏ ra ngàn lượng hoàng kim để thuê sát thủ, thật ra cũng là một loại tư cách.

Ở trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, người có quyền lợi địa vị lớn nhất, cái giá bị giết càng cao, hoàn toàn đều có một thân võ nghệ cao cường... Thế giới này, cùng với thế giới của Tô Bằng có chỗ khác biệt, quyền lợi địa vị cùng với thực lực võ công, thường thường đều có quan hệ trực tiếp với nhau.

Mà còn những người này, đương nhiên cũng không phải là sát thủ tay mơ, mà còn là cấp bậc giết một người giá ngàn lượng hoàng kim, có thể lăn lộn được đến nay, thuộc hạ tất nhiên không yếu, nếu không đi giết người liền bị người giết thì đúng là một chuyện cười rồi.

Phương Kinh Minh tuy rằng ương ngạnh, nhưng không phải là không có lý trí, loại người này vẫn nên bớt gây sự là hơn.

Đang lúc hắn chần chờ, thủ hạ bên cạnh Hắc y nhân cầm đầu kia, vừa lúc lấy ra một lệnh bài, đưa cho Phương Kinh Minh, nói:

“Đây là tín vật của chúng ta, năm nay đúng là năm đại lễ mừng tổ chức của chúng ta thành lập được trăm năm, có được tín vật này, giá thuê giết người có thể ưu đãi một nửa."

Phương Kinh Minh nhìn lệnh bài trong tay một chút, chỉ thấy là một cái lệnh bài ngũ giác mạ bạc nho nhỏ, phía trên có một bàn tay màu đen, ở giữa bàn tay có một chữ "Độc".

Phương Kinh Minh nhìn thấy, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn bốn người kia, người giao cho lệnh bài hắn nhẹ gật đầu, lui trở về.

Phía sau Phương Kinh Minh, bọn người Tô Bằng cũng thấy rõ, Tô Bằng nhìn lướt qua vẻ mặt của mọi người chung quanh, chỉ thấy khuôn mặt biến hóa lớn nhất chính là Không hòa thượng kia, hắn hình như biết được cái gì, há to mồm, hơi sợ hãi nhìn bốn hắc y nhân kia, mà còn Đường Huyền Chi giống như cũng nhớ ra cái gì đó, nhìn lệnh bài kia, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.

Phương Kinh Minh dường như nghẹn họng, nhìn lệnh bài trong tay mình, không nói cái gì nữa, hừ lạnh một tiếng quay đầu lại.

“Ha ha ha, chư vị, thực lực của bốn vị này, đúng là chân thật đáng tin, bây giờ thời gian cũng không sớm, ta mang chư vị đi đến chỗ hẹn đấu nào."

Lạc Thiên Dương nhìn vậy, cười ha ha, sau đó nói với bọn người Tô Bằng.

"Xin đi theo Lạc bang chủ."

Mọi người gật đầu, đi theo Lạc Thiên Dương, đi ra ngoài.

Tô Bằng cùng với mọi người đi ra khỏi tổng đà Hội Phong Dương, chỉ thấy bên ngoài cửa chính của tổng đà, đã có hơn ba mươi người cưỡi ngựa, cũng đều là cao thủ của Hội Phong Dương, ngoài ra còn có hơn mười con tuấn mã không có người cưỡi, đều đang chờ ở bên ngoài.

“Chư vị mời lên ngựa!"

Lạc Thiên Dương gọi một tiếng, tự mình tìm tới một con ngựa, nhảy lên. Bọn người Tô Bằng cũng đều tự tìm một con ngựa của mình.

“Huynh đệ này của ta không thích cưỡi ngựa, có điều xin yên tâm, tốc độ của hắn sẽ không chậm hơn so với cưỡi ngựa đâu."

Hắc y nhân của Độc Thủ Cốc được gọi là "Đại ca”kia, chỉ về tên thủ hạ đặc biệt cao lớn kia, hành động của hắn dường như có chút chậm chạp mà nói với bang chúng và mấy người đồng hành của Hội Phong Dương kia, nói xong, tay hắn đặt tại trên trán của Hắc y nhân cao lớn đó, sau đó buông ra bước đi đến bên cạnh ngựa của hắn.

“Được rồi, mọi người lên ngựa nào, đi về sườn núi mười dặm!"

Lạc Thiên Dương quay đầu lại, thấy binh hùng tướng mạnh đứng phía sau, lập tức tuôn ra một loại cảm giác hăng hái, hắn quát một tiếng lớn, vung roi giục ngựa, là người đầu tiên giục ngựa vọt ra.

Mọi người cũng giục ngựa theo hắn, Tô Bằng cũng giục ngựa, đi theo mọi người chạy ra ngoài thành...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.