Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 261: Chương 261: Giết người chưa đủ còn muốn câu hồn






vipvandan.vn :

Bốn phía xung quanh Tô Bằng, căn bản không có chỗ để giấu người, trừ phi, người kia ẩn nấp dưới mặt đất hoặc là người tàng hình...

Hoặc là, Quỷ... tàng hỉnh!

Sau khi Tô Bằng xem xét hoàn cảnh, đã suy đoán được chung quanh mình có chứa gì đó ác ý, chưa chắc là sát thủ đã mai phục, có lẽ cái gì đó giống như linh thể.

Nhìn thoáng qua bốn phía, vẫn không có thấy bất kỳ thứ gì, Tô Bằng cũng không nóng nảy, hắn cười lạnh một tiếng, từ bên trong túi Càn Khôn lấy ra một vật gì đó.

Đó là một bình sứ nhỏ, Tô Bằng mở bình sứ ra, nhỏ chất lỏng bên trong vào mắt mình.

Lập tức, mắt của Tô Bằng dường như thấy được vô số màng ánh sáng, sau đó màng ánh sáng lập tức bị phá vỡ.

Thứ hắn sử dụng chính là ngưu nhãn lệ đã sử dụng qua một lần, còn có thể dùng lại hai lần nữa.

Loáng thoáng, Tô Bằng thấy cách mình không xa, có một linh thể đang phát sáng.

Lúc này, ánh mắt của Tô Bằng dần dần bắt đầu thích ứng với thị giác linh thể, không lâu lắm linh thể tồn tại mơ hồ ở trước mắt hắn kia dần dần rõ ràng lên.

“Là hắn?"

Tô Bằng sau khi thấy rõ linh thể này, không khỏi có chút giật mình.

Diện mạo của linh thể trước mặt kia, chính là Quyền Thần Thi Thanh đã chết.

Chỉ thấy, một linh thể phát ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, ngay tại bên cạnh thi thể của Thi Thanh đang không ngừng phất phơ.

Này dường như mang theo một chút mờ mịt, nhưng khi hắn thấy Tô Bằng lại là nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn xông lên đánh.

“Đẳng cấp của linh thể này không thấp!"

Tô Bằng nhìn một chút linh thể của Quyền Thần Thi Thanh kia, phát hiện phẩm cấp linh thể của đối phương thật sự không thấp.

Trong các tình huống Tô Bằng đã gặp phải thì linh thể yếu nhất hẳn là linh hồn chết đi của người bình thường.

Người chết đi vào lúc canh ba, chính là lúc hồn phách rời khỏi thể xác.

Chẳng qua là, linh thể lúc đó cực kỳ yếu ớt, vừa mới rời khỏi thể xác. Cho dù không phải bị vùng đất âm sát ở đó trói buộc thì lập tức cũng sẽ bị lực Luân hồi hấp dẫn, tiến vào bên trong vòng luân hồi.

Cao hơn một cấp bậc, chính là oan hồn mà Tô Bằng đã gặp qua.

Oan hồn sinh ra, đã có một chút khí chất không bình thường, loại oán khí này trải qua sự bồi dưỡng của đất đai âm sát, sẽ làm cho linh thể có một chút năng lực công kích.

Mặc dù linh thể ở cấp bậc này không thể sinh tồn dưới ánh sáng mặt trời, nhưng vào ban đêm cũng sẽ có lực sát thương nhất định.

Nếu điều kiện thích hợp, loại linh thể cấp bậc này, có thể thi triển năng lực cùng với thuật nhập thân của Tô Bằng cũng không khác biệt lắm, nhập vào cơ thể con người, nhưng như vậy sẽ tiêu hao một lượng sức mạnh linh thể nghiêm trọng.

Nhưng nếu nhập vào thân của người chết, sức mạnh của oan hồn lại càng được gia tăng, biến thành một cấp bậc khác.

Cấp bậc này, chính là hung linh, chẳng hạn như một số linh hồn màu đỏ mà Tô Bằng gặp phải ở thôn hoang vắng kia.

Cấp bậc hung linh này, có thể trực tiếp khống chế giết người, nếu là bị hung linh nhập vào thân, thì không phải vậy sinh ra ảo giác, mà là bị thao túng thân thể, thậm chí không nhập vào thân mà bằng vào não sóng cũng có thể ảnh hưởng đến con người.

Cấp bậc hung linh này, chính là ác linh phẩm cấp tương đối cao.

Ác linh đẳng cấp cao nữa sẽ chính là trình độ như Hổ Sát do Hắc y nhân điều khiển đó.

Hổ Sát của Hắc y nhân đã có thể hoạt động ở ban ngày, chẳng qua là bị suy yếu một chút sức mạnh cũng không tính là nhiều lắm. Hơn nữa, Hổ Sát có thể cắn nuốt hung linh khác, tiến hóa năng lực của bản thân.

Chẳng qua là, bởi vì dù sao cũng là Hung Sát do con hổ hóa thành cho nên không có năng lực tạo ra ảo giác.

Có điều hung linh trong thôn hoang, sở dĩ thoạt nhìn lợi hại như vậy, chủ yếu còn là do phong thuỷ ở chỗ đó tạo thành nữa, nếu là chỗ đất âm sát kém một chút thì hung linh được dưỡng thành sẽ không lợi hại như vậy.

Về phần linh hồn của Trương Điền thị trong hai cuốn bí thuật mà Tô Bằng lấy ở giáo hội, đẳng cấp cũng đã rất cao, thuộc về cấp bậc âm thần, có thể giữ được thần trí đầy đủ.

Chẳng qua là, Trương Điền thị không biết pháp thuật công kích thần hồn gì, đẳng cấp linh thể của nàng tuy rằng so với hung linh cao hơn nhưng vẫn đánh không lại được hung linh.

Ví dụ như Trương Điền thị là một nữ tử, đám hung linh kia chính là chó dữ hoặc là sói đói, tuy rằng đẳng cấp tiến hóa của con người rất cao, nhưng nếu muốn so đấu vật lộn thì vẫn sẽ bị chó dữ và sói đói xé nát.

Những thứ này, trong bí thuật của Tô Bằng đều có ghi lại, thậm chí bên trong Bí thuật bắt mồi cũng có ghi chép tương tự.

Mà lúc này đây linh thể của Quyền Thần Thi Thanh, phẩm cấp hết sức cao, tuy rằng còn không bằng linh thể cấp âm thần của Trương Điền thị, nhưng cũng chỉ là kém một cấp.

Loại linh thể cấp bậc này, chẳng những có thể ngăn cản lực hấp dẫn của Luân hồi không bị đẩy vào cửa luân hồi, còn có thể giữ thần trí ở một trình độ nhất định.

Thậm chí nếu điều kiện phù hợp, có một cỗ lệ khí lại thêm đất đai âm sát, có thể hóa thành hung linh so với hung linh cao hơn một cấp bậc.

Chẳng qua là lúc này Tô Bằng nhìn qua linh thể của Thi Thanh, cũng chỉ là vừa mới tử vong, vẫn còn đang hoang mang trước cái chết của mình, bây giờ chỉ là bản năng mang theo ác ý với Tô Bằng, còn lại không có hoàn toàn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, đang rơi vào trạng thái mê hoặc.

Tô Bằng nhìn thi thể của Thi Thanh này, chân mày cau lại.

vipvandan.vn :

Loại linh thể đẳng cấp cao này, không phải là hoàn toàn tốt, nếu cơ duyên xảo hợp linh thể của Thi Thanh hóa thành hung linh thì vấn đề liền lớn rồi.

Mặc dù không biết Thi Thanh là rèn luyện như thế nào, nhưng có thể thấy được, khi còn sống nhất định đã rèn luyện cái gì đó về linh thể hoặc là trên phương diện tinh thần, mới có thể sau khi chết giữ được thần trí cùng với sức mạnh, nếu là hung linh bị hắn hóa thành, nhất định là hung linh đẳng cấp cao.

Nói như vậy, hắn có thể đột phá được cực hạn thậm chí có thể tồn tại ở dưới ánh mặt trời.

Nếu là bị một hung linh có cấp bậc như vậy cuốn lấy, Tô Bằng cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Dù sao, ngọc bội đo độ ác ý của mình, cũng chỉ là bảo vật có tính chất phòng hộ, đối phương lại có thể vào mọi lúc nhìn mình chằm chằm, trốn ở trong bóng tối, bởi vì hung linh như vậy có thể giữ thần trí khoảng tám phần, có thể đợi chờ mình đến lúc suy yếu nhất, cho mình một kích trí mạng.

“Giữ lại nó, cũng là tai họa, chi bằng giết đi!"

Thầm nghĩ điều đó, trong lòng Tô Bằng dâng lên sát ý, kiếm ý của hắn có thể chém chết linh thể, tuy rằng linh thể của Thi Thanh có chút cường đại, nhưng cũng chỉ là thêm hai kiếm hơn mà thôi.

Đang lúc Tô Bằng rút bảo kiếm ra, chuẩn bị chém chết linh hồn của Thi Thanh, đột nhiên hắn lại dừng lại.

“Chờ một chút, Thi Thanh này chẳng những biết được sự tồn tại của kiếm ý, lại càng thông qua điều đó nhận ra ta là người của Tử Hà Môn, hơn nữa sau khi chết hóa thành linh hồn có đẳng cấp cao như vậy, hắn nhất định có bí mật gì đó."

“Nếu cứ như vậy giết chết hắn, bí mật của hắn sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi... Ta phải làm cho rõ ràng, hắn vì sao có thể nhận ra ta là người của Tử Hà Môn, còn có đồng bọn nào khác biết những điều này hay không, còn có cái loại ý niệm công kích của hắn là rèn luyện như thế nào."

“Còn có, linh hồn của hắn tại sao lại cường đại như vậy? Trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi tuy rằng thực lực của ta đã phát triển tới trình độ nhất định, cũng chưa có chết đi dưới tay ai... Nhưng nếu như ta biết cách làm sao để tu hành linh hồn, như vậy sau khi chết có lẽ có thể sử dụng phương phác khác để kéo dài sinh mệnh!"

“Mặc dù không biết rõ nếu rơi vào trạng thái linh thể, có còn sống sót ở ngoài hiện thực hay không, nhưng dù sao cũng là thêm một con đường lui."

Trong lòng Tô Bằng nghĩ như vậy.

Thật ra thì lấy cảnh giới tu hành lúc này của Tô Bằng, nếu quả thật chết đi, linh thể hẳn là cũng sẽ không tiêu tán mà là biến thành sự tồn tại như âm thần giống như Trương Điền thị.

Chẳng qua là nếu như vậy, hắn phải có chỗ dựa vào... Chẳng hạn như là tro cốt hoặc là bảo vật bảo tồn thần hồn gì đó, ví dụ như ngọc bội đo độ ác ý.

Bởi vì âm thần, nói trắng ra là giống như giống như là một phương tiện điều khiển ngoài thân, năng lượng của bản thân âm thần không thể tuần hoàn tái sinh.

Muốn âm thần hoạt động phải thu được năng lượng bổ sung, mà còn phải có sự tồn tại của thân thể máu thịt, đó chính là năng lượng bổ sung.

Giống như âm thần là pin để nạp năng lượng, mà còn thân thể chính là dụng cụ để nạp năng lượng, tuy rằng pin nạp năng lượng cũng có lượng điện cố định nhưng rất nhanh liền sẽ sử dụng hết, phải sử dụng đến dụng cụ để nạp năng lượng, cũng chính là dùng thân thể để nạp năng lượng.

Nhưng nếu hóa thành hung linh thì có thể cắn nuốt linh hồn khác, hoặc là sinh tồn dưới dạng âm khí.

Chẳng qua là hung linh tuy rằng có thể giữ được một bộ phận thần trí nhưng lại phải từ từ bị các khí hung ác đồng hóa, biến thành nhị quỷ chân chính.

Muốn giữ thần trí, phải tiếp tục tu hành.

Nhưng Tô Bằng trước mắt tu hành mạnh nhất chính là Thanh Vân Mật Tu được ghi lại trên Âm Thần Thiên.

Tuy rằng đẳng cấp linh thể của Thi Thanh không bằng mình, nhưng Tô Bằng lại phát hiện, linh thể của hắn lại hết sức cứng cỏi, thậm chí năng lực sinh tồn có lẽ còn mạnh mẽ hơn mình một chút.

Hắn tất nhiên có bí thuật rèn luyện tinh thần thần hồn, tìm được bí thuật kia cơ hội sinh tồn của mình sẽ càng lớn hơn một chút.

“Nhưng mà như thế nào mới có thể tra hỏi hắn được đây? Xử dụng kiếm ý để công kích? Không được, kiếm ý công kích chém hắn thì trí nhớ của hắn cũng sẽ bị hao tổn, vậy thì biến thành linh hồn ngu ngốc không có gì dùng được rồi, còn có thể hỏng mất..."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, đột nhiên chân mày hắn nhướn lên.

“Đúng rồi, sao ta lại quên mất còn có một chiêu này chứ?"

Tô Bằng chợt nhớ tới, mình còn có một cái kỹ năng.

Thuật trói linh!

Chính là trên bản ghi chép của Hắc y nhân sau khi lấy được pháp thuật điều khiển Hổ Sát của Hắc y nhân.

Thuật trói linh, chính là trói buộc linh thể, để cho mình sử dụng, linh thể mà Hắc y nhân trói buộc chính là Hổ Sát.

Mà còn trước mắt, linh hồn của Thi Thanh phẩm cấp rõ ràng không kém, đã có thể thi triển thuật trói linh mà không khiến hắn phải tiêu tán, như vậy Thi Thanh liền trở thành vật trong lòng bàn tay mình, làm cho đối phương trốn không thoát khỏi năm ngón tay.

“Giống như giết người chưa đủ còn phải áp bức linh hồn của họ, thật là có chút tuyệt tình ghê..."

Tô Bằng nhìn linh hồn Thi Thanh vẫn còn đang mê mang, trong miệng nói.

“Có điều, ta hình như có chút thích thú."

Khóe miệng Tô Bằng lộ ra nụ cười lạnh, nhìn linh hồn của Thi Thanh, ánh mắt kia giống như đang nhìn một con dê non đang đợi làm thịt."

"Thuật trói linh, trói!"

Lúc này Tô Bằng đã có quyết định, hắn đem bảo kiếm để ở một bên, hai tay không ngừng thi triển Thủ Ấn.

Tô Bằng thi triển pháp thuật, chỉ thấy chung quanh linh hồn của Thi Thanh không ngừng xuất hiện xiềng xích do các ấn phù thật nhỏ tạo thành, bao phủ lấy Thi Thanh.

Linh thể của Thi Thanh tuy rằng mờ mịt nhưng bản năng đối với Tô Bằng có mang theo đề phòng và ác ý, lúc này cảm giác được sức mạnh của thuật trói linh, giống như cảm giác được đang gây bất lợi cho chính mình, lập tức không tiếng động kêu to lên, dường như đang không ngừng giãy dụa tránh né.

Chẳng qua là, linh hồn vừa mới chết đi, không thể thoát ly cách thi thể quá xa, linh hồn của linh hồn, cũng chỉ có thể bay tới bay lui chung quanh thi thể của hắn.

Cuối cùng, Tô Bằng thi triển chú pháp xiềng xích của thuật trói linh, trói lại trên cổ linh thể của Thi Thanh!

Tô Bằng lại lần nữa thi triển một Thủ Ấn, trong miệng nói lẩm bẩm, lập tức vô số xiềng xích không ngừng quấn quanh linh thể của Thi Thanh!

"Thuật trói linh, câu hồn!"

Tô Bằng cuối cùng phun ra mấy chữ, chỉ thấy, vô số phù chú xiềng xích kia từ bên trong thân thể của Tô Bằng bắn ra, kéo linh thể của Thi Thanh hướng về phía Tô Bằng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.