Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 490: Chương 490: Gọi ta là Lão Tôn đi (2)




Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một con dơi cực kỳ to lớn, cánh giương ra gần như vượt quá ba thước, hai chân bắt lấy một người đàn ông, bay về phía không trung, người nam nhân kia ở trên không trung khua tay múa chân, nhưng không cách nào giãy thoát được móng vuốt của con dơi khổng lồ kia, chỉ có thể sợ hãi kêu to trên không trung.

“Chính là ngươi!

Tôn Ngộ lúc này, bỗng nhiên quát to một tiếng.

Nói xong, con ngươi của hắn đột nhiên trợn to, con ngươi của hắn thế nhưng lại đột nhiên biến thành màu vàng, trong đôi mắt thậm chí bắn ra hai đạo kim quang. Hai đạo kim quang này ở trong bóng đêm giống như là hai tia laser, rơi vào trên thân thể con dơi khổng lồ kia.

Con dơi khổng lồ kia dường như bị sợ hãi một chút, bay lộn lên xuống, mặt ngó Tô Bằng cùng với Tôn Ngộ ở nơi này, phát ra một tiếng kêu to. Sau đó dừng lại, xoay người liền hướng vào trong núi sâu mà bay đi.

“Đuổi theo!

Tôn Ngộ lúc này, trong con mắt vẫn duy trì màu vàng, hắn tung người từ trên vách núi nhảy xuống.

Vách núi nơi này cũng không phải là hoàn toàn là vách đá, mà là có một chút dốc, Tôn Ngộ tuy rằng dáng người to lớn, thân thể lại không phải linh hoạt bình thường, giống như một con khỉ mượn lực trong đống loạn thạch đi rất nhanh, mau chóng đã đến dưới vách núi.

Trong lòng Tô Bằng có chút kinh dị, thứ mà Tôn Ngộ mới thi triển vừa rồi tuyệt đối không phải là võ công, hẳn là một loại pháp thuật, không nghĩ tới Tôn Ngộ này thế nhưng cũng tu hành qua pháp thuật.

Có điều nghĩ đến cũng đúng, nếu Tôn Ngộ không biết pháp thuật, sao có thể nhận thức ra bản thân đang phun ra nuốt vào nội đan đại yêu? Nếu không có một chút bản lãnh pháp thuật, làm sao dám truy kích con dơi yêu có thiên phú thần thông?

Trong lòng Tô Bằng thoải mái, dùng khinh công của hắn, vách đá này cũng ngăn không được hắn, hắn cũng học Tôn Ngộ thả người xuống phía dưới, ỷ vào thân pháp cao siêu, cũng chẳng xảy ra vấn đề gì, rất nhanh liền rơi xuống đất.

Tôn Ngộ thì hướng về phía con dơi yêu kia bay đi mà đuổi theo. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút, màu vàng trong mắt hắn vẫn không có biến mất, con ngươi màu vàng lúc này dường như còn có chức năng truy đuổi, hắn dọc theo đường đi không chút do dự một mực gấp rút lên đường.

Tốc độ của Tô Bằng cũng còn có thể ngang hàng với hắn, cùng với hắn một trước một sau đuổi theo. Tô Bằng một bên thi triển thân pháp đuổi theo Tôn Ngộ, một bên suy nghĩ, pháp thuật vừa rồi của Tôn Ngộ hẳn là một pháp thuật truy đuổi.

Tốc độ của hai người không chậm, rất nhanh đã đi vào núi rừng, xuyên qua ruộng bậc thang của sơn trại, đuổi theo qua sơn cốc, phóng qua khe núi, cuối cùng dừng lại ở một nơi.

Nơi hai người đuổi đến là một ngọn núi, chẳng qua là ngọn núi này không hề có cây cối mọc thành bụi giống những ngọn núi khác, mà là đá lởm chởm, núi đá rất nhiều, trên núi còn có rất nhiều động, khắp nơi đều có thể thấy cửa động, cảm giác giống như là than cốc đã bị đốt trọi hoặc là than tổ ong.

Tôn Ngộ dừng lại, mà cửa động của một sơn động.

Trong sơn động này đa dạng phức tạp, hơn nữa bên trong bốn phương thông suốt, nếu không cẩn thận sẽ lạc đường, rất có thể ở bên trong đi vòng quanh mãi không ra được, ngươi dám đi vào không?

Tôn Ngộ quay đầu lại, hỏi Tô Bằng.

“Ha ha, ta bản lãnh khác thì dám cam đoan, nhưng những nơi đã đi qua tuyệt đối sẽ không lạc đường.

Tô Bằng ha ha cười một tiếng, nói với Tôn Ngộ.

Tô Bằng so với người khác có chỗ đặc biệt, chính là trí nhớ, loại ưu thế này bình thường cũng không thấy được ảnh hưởng ra sao, biểu hiện cũng không quá rõ ràng, nhưng mà lúc tiến vào những nơi như mê cung thì năng lực đặc biệt này liền đặc biệt rõ ràng.

Tô Bằng chỉ cần đi qua một lần, cho dù hoàn toàn dựa theo trí nhớ cũng sẽ có thể tìm được đường trở về, tuyệt đối sẽ không lạc đường, lạc đường trừ phi cái động này là một sinh vật, có thể biến hóa kết cấu bên trong mình.

Nghe xong lời của Tô Bằng, Tôn Ngộ khẽ gật đầu, nói:

“Vậy thì đi nào.

Nói xong, hắn dẫn đầu đi ở phía trước, sải bước đi vào trong sơn động.

Tô Bằng đi theo Tôn Ngộ đi vào trong huyệt động, pháp thuật truy đuổi của Tôn Ngộ dường như vẫn còn hữu hiệu, một đường truy đuổi, mặc dù gặp phải lối rẽ cũng không ngừng lại chút nào, hai người hành động rất nhanh, đi qua rất nhiều lối rẽ của sơn động này, khoảng nửa giờ sau đã chạy tới chỗ sâu nhất trong huyệt động.

Chỉ thấy nơi này là một không gian cực kỳ rộng lớn, Tô Bằng thật không ngờ tới, bên trong một cái huyệt động lại có một vùng trời đất rộng lớn như vậy.

Trong huyệt động này, rộng bằng mấy cái sân vận động Tổ Chim, đều là một mảnh hắc ám, không ngừng tiếng nước giọt vang lên, Tô Bằng cảm giác được trên thạch bích của cái huyệt động này, không biết có bao nhiêu sinh vật đang ở trên cao, đoán chừng hẳn là một động dơi.

Nếu người giang hồ bình thường đến nơi này, sợ là sẽ có chút sợ hãi, trong huyệt động rộng lớn này có nhiều con dơi như vậy, nếu một khi công kích lên cũng đủ ma sát chết người.

Nhất là đồng đội bên cạnh còn không hiểu rõ lai lịch, thân thể của Tôn Ngộ lúc này đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm, gần như không nhìn thấy hắn đâu, chỉ là hai mắt của hắn không ngừng phóng ra ánh sáng màu vàng, giống như là hai cái đèn lồng màu vàng, khiến người ta có cảm giác đồng đội của mình mới thật sự là yêu quái.

Tô Bằng lại dứt khoát không sợ hãi, này chủ yếu là đến từ thực lực của bản thân.

So với rừng đao lúc trước ở di tích Lỗ Ban mà Tô Bằng đã xông qua, những con dơi này cho dù có nhiều hơn nữa thì có thể có năng lực công kích như ở rừng đao kia sao? Trên người Tô Bằng mặc chính là quần áo tơ vàng, đối phương muốn đột phá phòng ngự cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, Tô Bằng chỉ cần bảo vệ đầu là được rồi.

Mà Tôn Ngộ, trực giác của Tô Bằng mách bảo người này vẫn có chút đáng để tín nhiệm, Tô Bằng đối với ánh mắt của mình vẫn có lòng tin, hơn nữa cho dù nhìn lầm người này, Tô Bằng cũng tin tưởng mình sẽ không bị bại dưới tay của đối phương, ít nhất chạy thoát cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Cho nên Tô Bằng lúc này vẫn như cũ không có chút áp lực nào.

Tôn Ngộ mở ra hai con mắt như đèn lồng màu vàng, quét nhìn trong huyệt động một vòng, rốt cuộc ánh mắt rơi vào một chỗ, nói:

“Ta biết ngươi ở nơi nào, ra đây nói chuyện một chút đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.