Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 282: Chương 282: Hai vị thuốc




“Cái này... Nói đến đúng là yêu cầu quá đáng.”

Tôn Nhất Hao nghe thế, hơi có vẻ xấu hổ, ho khan một tiếng nói:

“Có một số việc mong Tô lão đệ giúp đỡ.”

“Nói rõ tình hình cụ thể xem nào.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, hắn vừa rồi nghe Tôn Nhất Hao nói nhăng nói cuội, cũng cảm giác đối phương có chút mục đích, xem ra là yêu cầu mình.

“Là như thế này... Tô lão đệ, ngươi cũng biết, địa bàn của Từ Hàng Tĩnh Trai, trên giang hồ được xem như là một bí mật, mọi người đều biết bọn họ chắc chắn phải sinh sống ở nơi nào đó, nhưng không biết đó là nơi nào.”

“Có điều... Một người bạn của vi huynh, may mắn tình cờ, đã tìm được một nơi nghi ngờ là địa bàn của Từ Hàng Tĩnh Trai.”

“Cho nên...”

“Hửm?”

Tô Bằng nghe thế, nhíu mày, hắn nhìn về phía Tôn Nhất Hao nói:

“Tôn huynh, lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, ngươi chẳng lẽ là muốn tìm người, đụng đến cả địa bàn của Từ Hàng Tĩnh Trai, đoạt lấy Đại Thế Kinh kia?”

“Khụ khụ.”

Tôn Nhất Hao nghe thế, không khỏi ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ, đợi khi tiếng ho lắng xuống, hắn hít sâu một hơi nói:

“Thật ra vốn không phải như vậy, tình hình thực tế là ta có một bằng hữu vô cùng tốt, nhưng không biết nguyên nhân gì đắc tội Từ Hàng Tĩnh Trai, bị các nàng bắt nhốt, bằng hữu kia của ta tuổi tác không lớn lắm, đang độ chính trực thanh xuân, ta không đành lòng nhìn nàng bị nhốt, cho nên muốn giải cứu, cũng may mắn, đúng lúc ta có một bằng hữu tìm được địa bàn hư hư thực thực của Từ Hàng Tĩnh Trai, ta nghĩ bằng hữu của ta có thể ở đây, cho nên muốn cứu bằng hữu của ta ra ngoài.”

“Đương nhiên, nói không có tò mò với Đại Thế Kinh, đó cũng là lời nói dối, trong môn phái của ta có không ít trưởng bối, đều đều vô cùng mong muốn quyển kỳ thư này, muốn đánh cược một phen... Còn tin tức ta có được, vài nhân vật quan trọng của Từ Hàng Tĩnh Trai, đều ở các nơi khác nhau trên giang hồ, cho nên, ta muốn mạo hiểm mọt lần, xem thử có thể làm được hay không...”

“Chỉ là trong số người ta biết, cao thủ mặc dù cũng không ít, nhưng người ta tin tưởng đồng thời võ công lại cao thì càng không nhiều, ngẫu nhiên có vài người, nhưng lại có liên hệ với Từ Hàng Tĩnh Trai, không thể tìm bọn họ.”

“Cho nên, ta chỉ có thể cầu xin Tô hiền đệ, có thể cùng ta đi đến nơi đó, giải cứu bằng hữu của ta không, thuận tiện có cơ hội, tiện tay cầm cuốn Đại Thế Kinh kia đi luôn...”

Tôn Nhất Hao ngắt quãng, nói chuyện này ra.

Tô Bằng nghe thế, không khỏi im lặng.

Tôn Nhất Hao này, bộ dạng thoạt nhìn vẫn rất thận trọng, nhưng không ngờ rằng, chuyện hắn khởi xướng, lại không đáng tin... như vậy.

Bí tịch võ công, ở trong bất kỳ môn phái nào đều là tuyệt mật, huống chi, Tôn Nhất Hao nói Đại Thế Kinh thần kỳ như vậy, tuyệt đối so với tuyệt học của môn phái càng thần bí quan trọng hơn nhiều lần, món đồ này, có thể tùy tiện là trộm liền được sao?”

Đừng nói là môn phái lưu truyền ngàn năm như Từ Hàng Tĩnh Trai, cho dù là môn phái nhỏ, nói không chừng có mấy lão quái vật không biết tu hành bao nhiêu năm, bình thường im hơi không xuất hiện, thật ra bất cứ lúc nào cũng đều đang bảo vệ bảo vật thánh vật trong môn phái.

Đề nghị này của Tôn Nhất Hao, thật ra chẳng khác nào bảo Tô Bằng đến chỗ của Tử Hà môn, lấy trộm tuyệt học Kiếm Ý bất truyền của Tử Hà môn.

Nếu tuyệt học Kiếm Ý thật sự có thể viết ra trên giấy, ngươi xem lúc Tô Bằng ra tay, Tử Hà môn có thể xuất hiện mười bảy mười tám tuyệt đại cao thủ thế hệ sư phụ của hắn hay không, cộng thêm đại sư huynh nhị sư huynh tam sư huynh tứ sư tỷ không phải võ công cao cường thì cũng là mang tuyệt nghệ trong người, ngoài ra lại thêm tám mươi một trăm kiếm quỷ xuất hiện nữa.

Tô Bằng mặc dù tự tin, nhưng vẫn chưa đến mức đùa giỡn tính mạng của mình.

Mặc dù người Từ Hàng Tĩnh Trai chưa hẳn giết người, nhưng nhốt nhốt mình ba mươi năm mươi năm, mình ở trong hiện thực làm sao triển khai hoạt động.

Thầm nghĩ đến đây, Tô Bằng rất dứt khoát từ chối nói:

“Tôn huynh, chuyện này thật có lỗi, ta vẫn chưa cảm thấy mình đạt đến trình độ có thể một mình khiêu chiến hơn mười đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai, chuyện này xin thứ cho ta khó lòng nghe theo được.”

“Như vậy... haizzz.”

Tôn Nhất Hao nghe thế, vẻ mặt thất vọng, thở dài một tiếng.

Có điều, hắn lập tức phấn chấn trở lại, nói:

“Vậy cũng không sao cả, ta lại tìm thử những người khác xem sao.”

“Đương nhiên, mặc dù chuyện này Tô lão đệ ngươi ngươi không muốn tham dự, nhưng mà có qua thì phải có lại, trước đó ta và ngươi giao ước, giết chết Lô Khiếu Thiên, ta sẽ xem bệnh cho ngươi, chuyện này ta đồng ý thì sẽ làm được, tin tức Lô Khiếu Thiên đã chết ta ta cũng biết rồi, ta sẽ bắt mạch cho ngươi.”

Tôn Nhất Hao nói, hắn vươn tay ra:

“Tô lão đệ để ta sờ vào mạch môn nhé.”

Tô Bằng gật đầu, đưa tay qua.

Tôn Nhất Hao sờ vào mạch môn Tô Bằng, chân mày hơi nhíu lại, nói:

“Kỳ lạ...”

“Làm sao vậy?”

Tô Bằng thấy bộ dáng của hắn, cảm thấy khẩn trương hỏi.

“Tô hiền đệ mạch tượng của ngươi xem ra, tinh nguyên thần khí của ngươi dường như đặc biệt dồi dào, gần đây ngươi ăn thứ gì bổi bổ tinh nguyên sao?”

Tôn Nhất Hao hỏi Tô Bằng.

Tô Bằng giật mình, đối phương chắc hẳn cảm giác được tinh nguyên sau khi mình nuốt trọn của ba cao thủ.

“Ồ, bất ngờ dùng một cây nhân sâm già mấy trăm năm, cho nên có loại cảm giác này.”

Tô Bằng thuận miệng qua loa nói, hắn không muốn để lộ ra tồn tại của bí thuật Bắt Mồi.

“Chẳng trách... Có điều được lắm, thân thể của ngươi, trạng thái bây giờ cũng không tệ lắm, chỉ cần chuẩn bị vài dược liệu, có thể giúp ngươi rèn luyện thân thể Cửu Dương rồi.”

“Ta tình cờ, tìm được một chu quả, không biết dùng đủ không?”

Tô Bằng nghe thế, nói với Tôn Nhất Hao.

“Chu quả? Thứ đó không thể tốt hơn!”

Tôn Nhất Hao nghe thế, gật đầu nói, sau đó hắn dùng ngón tay vuốt lông mày, nói:

“Có điều một quả chu quả, chỉ là miễn cưỡng nâng cao thể chất dương khí, mặc dù tác dụng không nhỏ, nhưng mà còn cần hai món dược liệu, đều là để nâng cao cường độ thân thể và nội tạng của ngươi, đồng thời chữa trị vết thương ngầm ngươi để lại, nhưng mà hai loại dược liệu kia, ta đều không có ở đây.”

“Dược liệu gì?”

Tô Bằng nghe thế, hỏi Tôn Nhất Hao.

“Một vị thuốc là nội đan Long Quy, tăng cường nội phủ thân thể, một vị thuốc là tinh hoa ánh trăng, bổ sung thân thể bị hao tổn của ngươi.”

“Long Quy là một loại kỳ thú, có điều mặc dù không thấy nhiều, nhưng cứ cách ba năm năm năm vẫn có thể nghe thấy xuất hiện ở các nơi, chỉ cần Long Quy sống một trăm năm là đã có nội đan, nếu tìm đúng người, có thể nhanh chóng mua được.”

“Còn về phần tinh hoa ánh trăng thì tương đối khó hơn, thứ kia, chỉ có thực vật động vật có khả năng hấp thụ tinh hoa của ánh trăng, mới có thể sản sinh được một chút, hoặc là như dưới điều kiện cực kỳ hiếm thấy, trong khoáng thạch sẽ phối hợp một chút, chỉ là thực vật động vật có thể hấp thụ tinh hoa ánh trăng, đã thành tinh quái rồi, mà tinh quái cuộc sống rất là cẩn thận, rất khó tìm được, mặc dù có người có được, giá cả cũng rất cao, bởi vì vật kia có thể hoàn toàn không tổn thương nâng cao nội công của con người, đồng thời cũng là thuốc chữa thương cực kỳ hữu hiệu, giá cả vẫn luôn rất cao, sợ là phải mấy ngàn lượng hoàng kim, hơn nữa có tiền mà không mua được.”

“Nếu ngươi không cần hai vị thuốc này cũng được, có điều không dùng nội đan của Long Quy, thân thể Cửu Dương của ngươi chỉ có thể là có chút thành tựu, vẫn sẽ có thiếu sót, nhưng không dùng tinh hoa ánh trăng, mặc dù bệnh ngầm của ngươi được loại trừ, nhưng cũng sẽ đoản mệnh mấy mươi năm hoặc là mười mấy năm, hai vị thuộc này, đều vô cùng quý giá, ta không có cách nào chuẩn bị cho ngươi được.”

Tôn Nhất Hao cảm thấy khó xử nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe thấy nội đan Long Quy và tinh hoa ánh trăng có thể mua, lại thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Cái này không thành vấn đề, trên người ta vẫn còn có chút tiền tài, hơn nữa, ta biết một vài cửa ngõ, có lẽ có thể nhanh chóng tìm được.”

Lúc này, Tô Bằng thầm nghĩ, buổi đấu giá trân bảo sẽ được chuẩn bị tổ chức ở Lương Châu, còn có Thiên Nhãn Trảo Trạch của mẹ con hồ tiên kia.

“Dược liệu nếu như có thể mua được thì cứ mua, có điều nếu không có, cũng có thể đi Thiên Nhãn Trảo Trạch tìm hai mẹ con tiên hồ kia, bọn họ đều là hồ tiên thành tinh, có lẽ có hấp thụ ánh trăng, cùng lắm thì tìm bọn họ yêu cầu một chút...”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.