Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 280: Chương 280: Huyết thủ ma kiếm






Tô Bằng tiến vào thành Lâm Y, hỏi thăm mấy phen rốt cuộc đã tìm được địa chỉ mà Tôn Nhất Hao lưu lại cho mình.

Đó là một y quán nằm ở trên một con đường chính, ngoài cửa treo một bầu hồ lô lớn, cửa bên trái viết 'Tu hợp vô nhân vấn', cửa bên phải viết 'Tồn tâm hữu thiên tri', ở giữa viết bốn chữ to 'Hành y tế thế'.

Đây chính là địa chỉ liên lạc mà Tôn Nhất Hao lưu lại, hành y đường thành Lâm Y ở Lương Châu.

Tô Bằng đi vào, lập tức có Hỏa Kế tiến lên đón, nói:

“Khách nhân ngài là muốn bốc thuốc hay là chẩn bệnh?"

“Ta tìm chưởng quầy của các ngươi."

Tô Bằng nói với Hỏa Kế này, Hỏa Kế nghe vậy, nhìn quần áo trên người Tô Bằng, ánh mắt có chút nghi ngờ lúc này.

Tô Bằng thấy vậy, trong lòng than nhẹ một tiếng, bản thân bây giờ đã điều chỉnh mức tôn quý lại, còn có một thân quần áo này, đi tới chỗ nào cũng làm cho người khác đều xem thường.

“Nói là thân thích đường xa tới của hắn."

Tô Bằng tăng thêm một câu, lúc này Hỏa Kế nghe xong, mới bừng tỉnh đại ngộ, ồ một tiếng, nói:

“Ngươi chờ một chút, ta đi gọi chưởng quầy."

Hắn để Tô Bằng ở tiền đường, rồi liền đi vào hậu đường, không lâu lắm, một lão nhân quắc thước hơn sáu mươi tuổi thoạt nhìn rất có khí khái được đưa tới tiền đường.

Thấy Tô Bằng, lão già quắc thước này trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, nói:

“Thứ cho lão hủ lớn tuổi trí nhớ không tốt, xin hỏi ngươi là vị thân thích nào trong nhà ta? Ta không nhớ rõ lắm."

“Ta là thân thích của phu nhân ngài ở Tô Châu, hậu bối Tôn Nhất Hao của ngài bảo ta đến gặp ngài, xin ngài giúp ta tìm hai lượng hồng cân, hai đồng cẩu kỷ, ba đồng bạch linh để xem bệnh."

Tô Bằng nhìn chằm chằm vào vị chưởng quầy này, mở miệng nói.

Lão già quắc thước nghe vậy thân thể chấn động, sau đó lộ ra vẻ mặt chợt hiểu ra, cười ha ha nói:

“Hóa ra là người quen của Nhất Hao, hắn có nói với ta rồi, mời ngài đi theo ta."

Nói xong liễn dẫn Tô Bằng đi vào sau hậu đường.

Tô Bằng theo chưởng quầy đi đến hậu đường. Phía sau cũng là một phòng, bên trong là các đại phu của hành y đường đang xem bệnh, mà còn lão giả này thì mang theo Tô Bằng đi thêm mấy vòng, đi tới hậu trạch.

Tô Bằng theo sát, phát hiện đằng sau có một động thiên khác, phía sau là một cái sân, có mấy gian phòng, nhưng nhìn lại giống như là khố phòng, cửa phòng đóng chắt, chỉ có một tầng hai của tiểu lâu là còn mở cửa.

Lão già quắc thước này mang theo tiến vào tầng hai đang mở cửa của tiểu lâu.

Sau khi tiến vào tiểu lâu, vị lão già quắc thước này lập tức thay đổi thành một bộ vẻ mặt tôn kính, nói:

"Qúy khách xin chờ chút, Thiếu tông chủ đã đi ra ngoài chưa về, ta đây liền phái người đi tìm hắn."

Tô Bằng gật đầu, lão già quắc thước kia cung kính rời đi.

Tô Bằng đợi một hồi, có chút nhàm chán, thấy trong tiểu lâu này bày không ít dược liệu, liền lần lượt đến xem.

Vào lúc này, bỗng nhiên hắn nghe được có tiếng bước chân truyền đến, sau đó từng âm thanh truyền đến:

"Giỏi cho một đứa đại ma đầu! Dám đến địa bàn của ta! Xem ta có bắt ngươi hay không!"

Tô Bằng nghe xong, trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại, đã thấy một người thanh niên sải bước cười đi đến.

“Tôn Nhất Hao?"

Tô Bằng nhìn người này, lập tức nhận ra, đây là danh y giết người ' Lục Tam Bình' cởi ra mặt nạ da người cũng chính là Tôn Nhất Hao.

Mà còn người nọ, thấy Tô Bằng quay đầu lại, đột nhiên sững sờ. Giống như không dự đoán được sẽ là gương mặt này.

Tô Bằng khẽ mỉm cười, bước đến hai bước, nói:

“Đừng nhìn nữa, là ta, chỉ có điều ta thi triển một chút thủ pháp thay đổi một gương mặt khác."

Tôn Nhất Hao lúc này tựa hồ nghe ra thanh âm của Tô Bằng, ngạc nhiên nói:

“Không ngờ lại thật là ngươi? Sao lại biến thành bộ dáng này? Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có người biết thuật đổi mặt của ta sao?"

“Không phải là đổi mặt, mà là dịch dung."

Tô Bằng cũng không muốn giải thích thêm, sau đó hỏi:

“Ngươi mới vừa rồi gọi ta là đại ma đầu, là có ý gì?"

"Hử? Ngươi còn giả ngu sao?"

Tôn Nhất Hao nghe xong không khỏi cười đấm Tô Bằng một quyền, cười nói:

“Trên giang hồ đều truyền ra, Tô Bằng Tô thiếu hiệp của quận Giang Ninh Tô Châu, đầu tiên là đánh bại đệ tứ của giang hồ thập đại kiếm Hoắc Tư Hiền phái Hằng Sơn, lại ở tại thôn hoang vắng của Cống Châu một kiếm đánh nát xương cốt của hàng thứ hai trong giang hồ thập đại kiếm Giang Biệt Ly, sau đó ở liên minh ngũ thành tại Cống Châu vì huyết đấu của Hội Phong Dương mà giết chết các cao thủ như Hắc Bạch Song Sát, hơn nữa còn đại thắng ở Kim Mãn Đường, buôn bán lời mấy vạn lượng hoàng kim, sau đó điều khiển cương thi, giết chết tứ lang tam quỷ, Huyết Ma Ngân Ma của liên minh ngũ thành, còn giết chết Quyền Thần Thi Thanh, mở ra một đường máu, còn có là trọng thương trích tiên tử Phạm Thanh Âm trên giang hồ có địa vị siêu nhiên liên thủ với đệ tử đích truyền của Đại Không Tự Thích Duy Tín... Chẳng lẽ những điều này không phải là sự thật sao?"

“Cái gì?"

Tô Bằng nghe xong, nhất thời lông mày chau lại, hỏi Tôn Nhất Hao:

"Những thứ này ngươi nghe ai nói?"

"Là tin tức do liên minh ngũ thành truyền ra, nghe nói Minh Chủ của liên minh ngũ thành Long Thiệu Dương rất giận dữ, treo giải thưởng treo giải thưởng một vạn lượng hoàng kim cho cái đầu của ngươi, mà còn Phạm Thanh Âm cùng với Thích Duy Tín, lại càng chứng thật chuyện này, thi thể của Quyền Thần Thi Thanh cũng bị phát hiện... Bây giờ, tên của ngươi đứng đầu trên giang hồ rồi, tất cả mọi người đều đang suy đoán lai lịch của ngươi, có người nói ngươi là đệ tử đích truyền của một môn phái lánh đời trong giang hồ, có người nói ngươi tinh anh chính thức một đời của Ma môn, càng có truyền thuyết ngươi có thể sử dụng cương thi, tính tình dữ dằn, ba đầu sáu tay, bộ mặt dữ tợn, ba ngày một lần phải uống máu người ăn thịt người... Cũng có người đặt ngoại hiệu cho ngươi, gọi ngươi là Huyết Thủ ma kiếm, gần đây không cần phải làm gì vang dội trên giang hồ hơn nữa."

Tôn Nhất Hao mang theo nụ cười nhìn Tô Bằng nói.

"Mẹ nó!"

Tô Bằng nghe xong trong lòng không khỏi một trận bất đắc dĩ.

Hắn vốn cho là chuyện mình giết Quyền Thần Thi Thanh, còn đánh lui Phạm Thanh Âm cùng với Thích Duy Tín, không nói, ta không nói, liên minh ngũ thành cùng với hai người kia cũng sẽ không nói.

Dù sao như vậy sẽ tổn hại đến danh dự ở trong giang hồ của đối phương, Phạm Thanh Âm cùng với Thích Duy Tín, hai người liên thủ lại mà cũng không đánh thắng được mình còn bị mình đánh chạy.

Nhưng mà tuyệt đối không ngờ đến đối phương thế mà lại nói hết những chuyện này ra.

Một chiêu này, có chút tương tự việc nâng lên để giết, đối phương đem bản thân mình thổi phồng lên như vậy, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là cố ý, đây là muốn đem mình đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Không nói những thứ khác, những chiến tích này truyền đi, ít nhất Thánh nữ Lãnh Sương Nguyệt của Ma Môn chân chính sẽ tìm tới cửa.

Đối phương cũng không phải là người sẽ chịu thiệt thòi, mình mặc dù không sợ võ công của đối phương, nhưng bị Lãnh Sương Nguyệt tìm tới, chắc chắn không phải là một mình nàng, trong ma môn tất cả lớn nhỏ không biết phải điều động ra bao nhiêu người.

Lại thêm nghe nói Ma Môn lúc hành động, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mình tuy rằng võ công không kém, nhưng mà không chịu nổi người ta tính kế đâu.

Mặt khác, bọn người Mạc Thiên Kình ở quận Giang Ninh nghe nói về võ công của mình, không chắc là sẽ không liên tưởng tới người giết chết Lô Khiếu Thiên có thể là mình hay không.

Mặc dù mình lúc ấy võ công cũng không có mạnh như vậy, nhưng mà đối phương không biết, nhất định sẽ cho là mình rắp tâm hại người, từ trên dấu vết hoạt động mà thấy mình cũng đúng là có chút khả nghi.

Nếu danh tiếng của mình không có truyền đi như vậy, vốn dĩ có thể trở về quận Giang Ninh nhưng như bây giờ, hắc thủy quân của quận Giang Ninh cùng với phái Thanh Thành sau lưng Mạc Thiên Kình đều đứng ở phía đối lập với mình.

Chớ nói chi là còn có Long Thiệu Dương của liên minh ngũ thành đang nổi giận cùng với Giang Biệt Ly bị mình đánh cho tàn phế rồi còn cướp bóc.

“Không ngờ ta thật sự đã thành ma đầu, lúc này thật đúng là gây thù hằn khắp thiên hạ mà... Từ nay về sau lúc ra cửa cũng không thể dùng tên thật mặt thật, bằng không không biết khi nào thì sẽ bị kẻ thù ám sát."

Tô Bằng xoa mặt, cười khổ nói.

“Ồ? Nói như vậy những chuyện này đều là sự thật?"

Tôn Nhất Hao nhìn vẻ mặt của Tô Bằng, ánh mắt sáng ngời, hỏi Tô Bằng.

“Đúng vậy... Có điều, Tôn Nhất Hao, Hoắc Tư Hiền kia khi nào thì trở thành đệ tứ giang hồ thập đại kiếm? Còn có, việc ta làm xem như tát vào mặt Đại Không Tự cùng với Từ Hàng Tĩnh Trai mà, vì sao ngươi nghe xong lại giống như rất vui vẻ vậy?"

Tô Bằng nhìn Tôn Nhất Hao, hỏi hắn.

Tôn Nhất Hao nghe xong, không khỏi cười hắc hắc, mở miệng nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.