Từ trên đại thụ nhảy xuống ba người, lúc mới nhảy xuống đều lặng yên không một tiếng động, mãi đến khi Thái Tuấn Hoa ngẩng đầu nhìn lại trên đầu, ba người mới hô lên chữ ' Giết', đây chính là cái gọi là phô trương thanh thế để doạt người, cũng hù sợ được Thái Tuấn Hoa.
Dưới đại thụ, sắc mặt Thái Tuấn Hoa lập tức biến hóa, ba người từ phía trên nhảy xuống, một người dùng đao, một người dùng loan câu, một người dùng Nga Mi thích, thân pháp lại thêm trọng lực, khiến tốc độ hạ xuống cực kỳ nhanh, công kích mãnh liệt!
Thái Tuấn Hoa trong lúc vội vàng, bảo kiếm trong tay vẫn hướng lên hư không một cái, sau đó chân giẫm một cái trên mặt đất, thân thể gần như ngã lui sau, quét ngang như điện xẹt.
Một kiếm quét ngang kia, bám vào chân khí, kiếm khí phá không, từ không trung đâm về người đang dùng đao kia.
“Phốc!
Một vết máu, xuất hiện ở trên mặt người dùng đao kia, mặt của người nọ bị kiếm khí cắt ngang.
Nhưng mà trên mặt người này không chút biểu tình, vẫn giữ thế tấn công, chém tới Thái Tuấn Hoa.
Thân thể Thái Tuấn Hoa giống như là cá lội bay ra khỏi phạm vi công kích của người dùng đao, nhưng mà hai bên sườn của hắn còn có một tên dùng loan câu, một tên dùng Nga Mi thích, thời gian rơi xuống của hai người này so với nam nhân dùng đao thì chậm một chút, nhưng lại vừa vặn khóa được Thái Tuấn Hoa. Mà còn nếu Thái Tuấn Hoa cứ giữ tốc độ này, thì sẽ phải bỏ mình dưới tay hai người này mất.
Nhưng mà võ công của Thái Tuấn Hoa cũng quả thật không kém, ở thời điểm nguy cơ sinh tử trước mắt này, hắn đột nhiên trở tay một kiếm, đâm ngược xuống mặt đất.
Một kiếm này, lập tức mang đến một nguồn lực mới, thân thể Thái Tuấn Hoa giống như là trục lăn lật mình lại, khó khăn lắm mới kiếm được một đường sống, lật mình đến bên cạnh tên đánh lén sử dụng Nga Mi thích kia.
Mà lúc này, gã sử dụng loan câu kia, cũng đã rơi xuống. Thân pháp của người tương đối cao, từ đỉnh đầu đánh lén không trúng, thân thể hắn đột nhiên chuyển hướng, hai chân rơi trên mặt đất trước, sau đó nhảy ra, một cái móc bổ về phía Thái Tuấn Hoa.
Đan câu truy hồn!
Lúc này Thái Tuấn Hoa đã không còn chỗ để có thể mượn lực, chẳng qua là bằng vào một hơi nội khí cuối cùng trong thân thể, miễn cưỡng xoay người như diều hâu trên không trung, thân thể chổng ngược bay ra ngoài, tận lực tránh loan câu đi.
Chỉ là năng lượng của hắn lúc này đã hết, nên không thể toàn bộ tránh đi cái móc câu này, loan câu móc vào một chút da thịt ở bả vai của Thái Tuấn Hoa.
Thái Tuấn Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, có điều thân thể cũng coi như đã trở mình lật lại được. Hai chân rơi xuống đất nhưng có chút đứng không vững, liền lùi lại phía sau bảy tám bước.
Mà lúc này, người đánh lén dùng đao kia đã dùng một thế hổ nhảy, song đao trong tay bay ở trên đầu Thái Tuấn Hoa, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn bổ xuống.
Một đao kia, chẳng những mang theo khí thế mười phần, lại còn trên không trung xuất hiện một hư ảnh loan đao màu vàng nhạt mơ hồ có thể thấy được, bổ xuống phía dưới.
sắc mặt Thái Tuấn Hoa nhất thời biến đổi lớn, lúc này cánh tay cầm kiếm của hắn đã bị thương, tạm thời không có sức lực để giơ cánh tay lên ngăn lại một đao kia, hơn nữa trong cơ thể chỉ còn một chút chân khí, nếu là bị một đao kia chém trúng, thân thể hắn sợ là cũng bị chém thành hai mảnh!
Nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện. Thay Thái Tuấn Hoa chặn lại một đao mạnh mẽ từ trên không trung bổ xuống này.
Người đánh lén sử dụng kim bối đại đao trên không trung, bỗng nhiên cảm giác toàn bộ không gian ở phía trước mình dường như đều bị kiềm hãm lại trong nháy mắt, giống như trước người mình là một mảnh đầm lầy cát chảy, nội lực cùng với kiếm khí giống như là dòng nước xoáy, quấn riết lấy hắn, hắn dường như bị tiến vào bên trong hổ phách, một đao kia của hắn, thậm chí có một loại cảm giác không có cách nào để bổ xuống.
Trên thực tế, hư ảnh màu vàng nhạt bám theo một đao kia của hắn, vốn là khí thế mười phần, nhưng gặp phải thế kiếm của đối phương, thế nhưng lại giống như là tuyết tan dưới ánh mắt trời, một đao chân khí mười phần không ngờ lại giống như đá chìm đáy biển, cho dù là đao khí hay là chân khí, đều giống như bị đối phương hấp thu, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Một đao kia của hắn, lại biến thành một nhát chém bình thường, dễ dàng bị một thanh trường kiếm không tính là quá thô của đối phương ngăn cản lại.
Lúc này, đồng bọn sau lưng hắn, người đánh lén sử dụng Nga Mi thích kia cũng vọt lên, dường như muốn từ mặt bên công kích kẻ địch sử dụng trường kiếm kia.
Chẳng qua là, nam nhân sử dụng Nga Mi thích kia mới vừa xông lại, cũng cảm giác mũi kiếm của người viện trợ sử dụng trường kiếm kia, đột nhiên bộc phát một trận kiếm khí cực kỳ bá đạo, trận kiếm khí này, giống như là đóa hoa sen nở rộ ra, trong nháy mắt đã triển khai vô số kiếm khí trong suốt, hướng đến mình và người dùng đao kia.
Người viện trợ sử dụng trường kiếm này, chính là Tô Bằng!
Tô Bằng sau khi đỡ một đao Tuyệt Sát của đối phương, không chần chờ chút nào trực tiếp sử dụng chiêu Tuyệt Sát của kiếm pháp bán thức, bao phủ lấy hai người này.
Lúc này, người đánh lén sử dụng kim bối đại đao kia, hai chân còn chưa có rơi xuống đất, mà còn người sử dụng Nga Mi thích thì đang vọt tới trước, trong lúc nhất thời không có cách nào dừng lại được, kiếm khí như hoa sen của Tô Bằng toàn bộ đều đánh vào trên người hai người kia.
Chẳng qua là hai người này cũng coi như mau lẹ, người dùng đao kia một bên dùng chân khí hộ thân, một bên đem đại đao che nghang ở trước mặt và phần ngực, mà còn người dùng Nga Mi thích kia, dứt khoát nhảy dựng lên, thân thể co lại thành một nhúm, tận lực thu nhỏ lại phạm vi bị công kích.