Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 452: Chương 452: Lại bắt được Lãnh Sương Nguyệt (1)




Sương mù tối đen như mực, bao trọn cả chiến đoàn ở trong đó.

Người trong đám sương mù này, nhất thời cảm giác thân thể lạnh lẽo tê dại, hơn nữa cảm giác được năng lực không ngừng giảm xuống, bản thân giống như ở trong vực sâu tuyệt vọng, không cảm thấy được tình huống chung quanh.

Chỉ có hai người ở trong đám sương mù này là ngoại lệ, chính là Kim Cô Thần Sử còn có nam nhân đầu bóng lưỡng sử dụng nắm tay để công kích kia.

Hai người bọn họ, và nam nhân nhỏ gầy vừa rồi mới thả ra đám sương mù màu đen này, chính là ba thần sử chính phó của Chân Thần Giáo.

Kim Cô Thần Sử ở trong sương mù hắc ám, dường như vẫn duy trì được năng lực cảm giác như cũ, hắn thoáng cái đã cảm giác được Lãnh Sương Nguyệt mới vừa rồi còn chuyển động trước người mình.

Mặc dù lấy khả năng của Lãnh Sương Nguyệt, ở trong sương mù màu đen này cũng cảm giác được giác quan bị ngăn trở, thoáng cái đã tìm không thấy chỗ của kẻ địch ở đối diện.

Nhưng Lãnh Sương Nguyệt có cảm giác nhạy cảm đến cực điểm vẫn có thể trực giác cảm nhận được nguy hiểm, nàng cảm giác được nam nhân trên đầu đeo kim cô kia đang thi triển chiêu thức uy lực lớn gì đó.

Cho nên Lãnh Sương Nguyệt cũng chẳng quan tâm giữ lại thực lực, điều động toàn bộ nội lực phòng ngự sương mù màu đen quỷ dị dị thường kia, thân thể của mình nhanh chóng lui về phía sau.

“Muốn chạy? Chết đi!

Kim Cô Thần Sử ở trong sương mù màu đen lại một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc cũng không có, hắn ở trong sương mù màu đen hai tay nắm lấy thanh Nguyệt Nha Sản kia, đem Nguyệt Nha Sản gần như rút vào phía sau mình, sau đó đột nhiên hai tay dùng sức bổ ra!

“Hô!

Ở trong sương mù màu đen, một đợt dao động trong suốt cổ quái bay ra, trận dao động này kéo theo sương mù màu đen xung quanh, thật giống như có uy lực thêm vào trực tiếp bay tới Lãnh Sương Nguyệt.

Lãnh Sương Nguyệt rút lui, chỉ cảm thấy phía trước một trận âm lãnh, hành động của Lãnh Sương Nguyệt ở trong sương mù màu đen rất giảm sút, mà còn công kích của đối phương lại giống như là cá gặp nước, khiến Lãnh Sương Nguyệt cảm giác được áp lực không nhẹ.

Nàng đang lúc rút lui, cảm giác được bên cạnh mình dường như còn có một người đang ở. Nàng cũng mặc kệ người này đến tột cùng là đệ tử Ma Môn phe mình hay là người của đối phương, vung tay lên, trong tay áo nàng cũng bay ra một dải lụa trắng, quấn quanh ngang hông người kia, đem người này kéo đến trước mặt mình.

Phập!

Một tiếng giống như vải bố bị xé nát vang lên, chắn ở người kia trước mặt Lãnh Sương Nguyệt, thân thể dĩ nhiên cũng trực tiếp bị trận dao động không biết là nội lực hay là pháp thuật mà Kim Cô Thần Sử chém ra phân thành hai, bay sang hai bên.

Lực lượng của trận dao động còn sót lại, vẫn cực kỳ nhanh chóng đánh vào trên người Lãnh Sương Nguyệt, Lãnh Sương Nguyệt lập tức cảm giác toàn thân lạnh buốt, thoáng cái mất đi cảm giác điều khiển được thân thể, một ngụm nhỏ máu tươi phun ra, người tuy rằng không có bị chém thành hai khúc, tuy nhiên cũng bị bay ngược ra ngoài.

Lực lượng của một kích này không phải là nhỏ, Lãnh Sương Nguyệt bay ngược ra khoảng sáu bảy mét, bay ra khỏi vòng vây của sương mù màu đen, rơi xuống đất.

Nàng hai chân đứng trên mặt đất, lập tức che lại ngực mình, ngồi xổm xuống, dường như bị thương không nhẹ.

Kim Cô Thần Sử phát ra một trận công kích cường hãn này, lúc này lại không có đuổi theo ra, có thể là một ít công kích vừa rồi cũng đã hao phí một lượng lớn thể lực của đối phương.

“Ha ha ha... Đi chết đi!

Lãnh Sương Nguyệt tuy rằng rơi ra khỏi trận sương mù màu đen nhưng một chút cũng không an toàn, nam nhân nhỏ gầy mới vừa rồi không ngừng niệm chú ngữ kia, trong tay lúc này cầm một thanh chủy thủ. Không biết từ khi nào thì đi đến gần Lãnh Sương Nguyệt, trong miệng phát ra tiếng cười biến thái, bổ nhào tới Lãnh Sương Nguyệt.

Đúng lúc đó, bỗng nhiên một đạo thân ảnh, giống như Du Long từ trong bụi cây gần đó bay ra, chỉ thấy người nọ cầm trong tay trường kiếm, từ mũi kiếm của trường kiếm, một trận kiếm khí như hoa sen đột nhiên nở rộ ra.

A?

Thần sử nhỏ gầy thi triển pháp thuật sương mù đen kia, chỉ cảm giác được sau lưng mình có người, vừa xoay đầu lại đã bị kiếm khí như đóa hoa sen này bao vây thân thể lại.

“Răng rắc cạch!

Một trận thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, thần sử Chân Thần Giáo thân thể nhỏ gầy này lại không có loại năng lực hộ thể ma văn, một thân xương cốt bị đóa hoa sen kiếm khí này nện ra từng tiếng âm thanh vỡ vụn, thân thể tuy rằng vẫn còn đầy đủ nhưng mà nội tạng cùng với xương cốt bên trong đều đã bị vỡ vụn, giống như một cái bao bố bị đánh bay vào bên trong sương mù.

Người ra tay, đúng là Tô Bằng!

Tô Bằng vẫn luôn ở trong bụi cây, chờ đợi cơ hội ra tay, lúc này thấy thời cơ không tệ, trực tiếp sử dụng Tất sát, ra tay đoạt tánh mạng một người.

Sau khi đánh chết thần sử nhỏ gầy này, Tô Bằng bước nhanh rơi xuống đất, rơi xuống trước người Lãnh Sương Nguyệt, Lãnh Sương Nguyệt đang bị thương còn chưa kịp phản ứng, hai tay liên tục điểm ở trên người nàng, Lãnh Sương Nguyệt lập tức cảm giác khí mạch trong thân thể mình bị ngăn trở, trong lúc nhất thời không có cách nào nhúc nhích được cả, bị Tô Bằng kéo một cái, ôm tại bên người sau đó thi triển thân pháp lao vào trong rừng rậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.