Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 255: Chương 255: Lấy một địch hai




“Thiếu niên thanh xuân hơn hai mươi tuổi, bị Đại Không tự các ngươi giam lỏng, sáu mươi năm sau mới có thể ra ngoài, đến lúc đó đã là cụ già bảy tám mươi tuổi, một tiếng giam lỏng, còn phải chịu phế bỏ võ công, cả đời người, còn ý nghĩ gì nữa.”

Tô Bằng cười lạnh, nhìn Thích Duy Tín nói.

Thích Duy Tín mặt không biểu tình, nói:

“Người đời ngu ngốc, không biết hồng trần chẳng qua ảo ảnh trong mộng, thân thể cũng chỉ là một túi da, có cái gì có thể quyến luyến, Tô thí chủ tu hành ở Đại Không tự ta, mặc dù khả năng võ công không thể tu luyện thêm nữa, nhưng lại có cơ hội rất lớn lĩnh ngộ chân lý Phật hiệu, cũng là một cơ duyên lớn.”

“Hừ! Nói thật dễ nghe! Nếu hồng trần là ảo ảnh trong mộng, thân thể chỉ là túi da, ngươi tại sao vẫn còn ở trong ảo ảnh trong mộng? Còn không vứt bỏ túi da của ngươi? Nếu nói như vậy, người Đại Không tự các ngươi, còn ra giang hồ làm gì, cả đám trực tiếp rúc vào trong tự chờ chết già là được rồi!”

Tô Bằng cười lạnh, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, nói với Thích Duy Tín.

“A di đà phật, thí chủ u mê không tỉnh ngộ, thì đừng trách tiểu tăng, tiểu tăng phải hàng va vệ đạo, nếu lỡ như xuống tay quá nặng, cũng chỉ có thể trách thí chủ vận mệnh đã như vậy.”

Thích Duy Tín lần nữa niệm một tiếng Phật hiệu, nói với Tô Bằng.

“Hừ... Phạm Thanh Âm, ngươi cũng cũng nghĩ như vậy sao?”

Tô Bằng nhìn về phía Phạm Thanh Âm truyền nhân Từ Hàng Tĩnh Trai, hỏi nàng.

“Tô thiếu hiệp, có lẽ ngươi nên gặp gỡ cao tăng Đại Không tự, những tiền bối kia, càng dễ dàng nhìn ra lai lịch của ngươi, nếu ngươi thật sự oan uổng, bọn họ cũng có thể làm chủ cho ngươi... Chỉ là hôm nay, Thanh Âm muốn cùng Duy Tín sư huynh, giữ chân Tô thiếu hiệp lại.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Phạm Thanh Âm không lộ vẻ mặt gì, vẫn nhàn nhạt nói, nói xong, nàng gỡ bội kiếm màu trắng xuống.

“Ha ha... Được thôi, các ngươi muốn giữ ta lại, cũng phải xem có thực lực hay không!”

Tô Bằng cười lạnh, cơ thể hắn đột nhiên bay ngược về phía sau, sau đó thân hình hóa thành tàn ảnh, bỏ chạy vào trong rừng.

Thích Duy Tín hét lớn một tiếng, tung người đuổi theo, Phạm Thanh Âm cũng rút ra bội kiếm, hai người một giống như là gió cuốn mây bay, một giống như thiên ngoại phi tiên, thi triển khinh công tuyệt thế, đuổi theo Tô Bằng.

Tô Bằng nhanh chóng bay lùi lại vào trong rừng cây, hắn nhìn tốc độ lúc đến của Phạm Thanh Âm cùng Thích Duy Tín thì biết rằng, khinh công của đối phương, cũng không thua kém chi mình. Muốn sử dụng khinh công vứt bỏ hai người này, khả năng không lớn.

Dù sao, sở trường thân pháp Thần Hành Bách Biến của mình, cũng không phải lao đi nhanh chóng, còn khinh công của hai người kia, vừa nhìn đã biết thiện về mặt này.

Tô Bằng tiến vào trong rừng cây, một mặt là muốn nhờ địa hình phức tạp trong rừng cây, phát huy tối đa ưu thế của khinh công Thần Hành Bách Biến, một mặt khác, chính là đồng thi nghỉ ngơi dưới đáy hồ.

Lúc này, cách lúc sau khi đồng thi ăn cơm, đã được một khoảng thời gian, hơn nữa đồng thi tĩnh dưỡng lâu như vậy dưới đáy hồ trong rừng cây, máu chó trên người có lẽ cũng đã được trừ khử.

Đồng thi bây giờ, có lẽ đã trở lại trạng thái bất bại, nếu triệu hồi ra đây, là một cánh tay đắc lực của Tô Bằng.

Dù sao Thích Duy Tín còn có Phạm Thanh Âm đều là người nổi bật trong lớp cao thủ trẻ tuổi thời nay. Tô Bằng mặc dù tự tin, nhưng vẫn không cảm thấy, một mình mình có thể thắng được hai người này liên thủ.

Nhưng nếu đồng thi ra ngoài, cho dù không thắng được, ít nhất có thể trợ giúp mình đối phó một người, như vậy phần thắng của mình sẽ không nhỏ.

Phạm Thanh Âm cùng Thích Duy Tín không biết tính toán của Tô Bằng, hai người đều tưởng rằng Tô Bằng muốn chạy trốn, lập tức thi triển khinh công, đuổi theo vào trong rừng cây.

Trong rừng cây, bản lãnh khinh công giống như gió cuốn mây bay của Thích Duy Tín dường như có chút hạn chế, mỗi lần vượt qua khoảng cách không quá lớn như vậy, tốc độ đều dần chậm lại.

Nhưng khinh công Phạm Thanh Âm, dường như càng mạnh hơn, chẳng những ở nơi trống trải có thể giống như là thiên ngoại phi tiên lao đi vùn vụt, ở trong rừng cây, cũng như cá gặp nước, có thể thi triển hết sức thuận lợi.

Nàng nhanh chóng đuổi kịp Tô Bằng, bảo kiếm cầm trong tay, một kiếm đâm tới sau lưng Tô Bằng.

Tô Bằng cảm giác thấy, một đạo kiếm khí sau lưng, cách không đâm tới mình.

Kiếm khí vô cùng sắc bén, hoàn toàn không giống như là Bán Thức Kiếm Pháp của mình, nếu như bị trúng chiêu, sau lưng có thể sẽ khoét ra một cái lỗ lớn.

Lúc này, vị trí của Tô Bằng đã ở gần hồ nước trong rừng cây, đồng thi ở ngay trong hồ, Tô Bằng cũng không giống muốn chạy tiếp nữa.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, bảo kiếm trong tay chặn đánh trường kiếm Phạm Thanh Âm, thi triển Bán Thức Kiếm Pháp, hóa giải kiếm khí Phạm Thanh Âm.

Kiếm khí toát ra từ mũi kiếm Phạm Thanh Âm, giống như chém xuống quả bóng cao su, lập tức như bị hút vào trong ao đầm, kiếm khí không ngừng bị suy yếu, thậm chí, bản thân Phạm Thanh Âm cả người, đều cảm giác như bị vòng phòng ngự Bán Thức Kiếm Pháp của Tô Bằng khống chế.

“Quả nhiên là ngươi!”

Phạm Thanh Âm vẫn không chút bối rối, quát nói.

Tô Bằng cười lạnh, lúc hắn ra tay, đã lo lắng bản thân sẽ bị Phạm Thanh Âm nhận ra đường kiếm, dù sao Giang Biệt Ly bị thương dưới kiếm của mình, nhất định sẽ cùng Phạm Thanh Âm nói đặc thù kiếm pháp của mình.

Nhưng đã đến giờ khắc này, Tô Bằng sớm đã không còn những kiêng dè kia, nếu như bị hai người này bắt được, tất nhiên sẽ phế bỏ võ công của mình, như vậy bản thân ở trong thế giới này, cũng đừng nói tới tiền đồ tương lai gì nữa.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng toàn lực thi triển kiếm pháp, cho dù đối phương thật sự là tiên tử, mình cũng phải giết!

Trường kiếm Phạm Thanh Âm bị bảo kiếm Tô Bằng tấn công, nàng cảm thấy lực trường phòng ngự trên bảo kiếm Tô Bằng, mặc dù cũng không bén nhọn, nhưng lại hết sức lợi hại.

Phạm Thanh Âm vẫn không chút sợ hãi, nàng đối với kiếm pháp của mình, cũng hết sức tin tưởng.

Chỉ thấy nàng không hề thoái lui, thân hình đáp xuống đất, trường kiếm cầm trong tay lại xông về trước nửa bước.

Nửa bước này, khiến trường kiếm của nàng lại đâm vào vòng phòng ngự của Tô Bằng một chút.

Mà vào lúc này, Phạm Thanh Âm đột nhiên sử dụng kiếm thế, kiếm khí trong bảo kiếm của nàng lập tức tỏa ra bốn phía xung quanh.

Tô Bằng cảm thấy, trường kiếm Phạm Thanh Âm sau khi đâm vào vòng phòng ngự của mình giống như quả bóng cao su, đang dừng lại đột nhiên bộc phát, bắn ra vô số đạo kiếm khí sắc bén, chém xuống bốn phía xung quanh, lại giống như đang cố gắng phá vỡ phòng tuyến của mình.

Chỉ là, trong vòng phòng ngự này, Tô Bằng đã hết sức quen thuộc, lúc này chợt có cảm giác, kiếm pháp Phạm Thanh Âm, cũng không thể hoàn toàn đột phá phong tỏa của mình, ngược lại mang đến tụ lực sung mãn cho một chiêu Tất Sát của mình.

“Đến hay lắm!”

Tô Bằng mở miệng như nhả bom, từng chữ từng câu nói ra, phòng ngự Bán Thức Kiếm Pháp của hắn, dường như càng thêm mạnh mẽ hơn nhiều.

Phạm Thanh Âm thì lại thoáng cảm thấy có chút không ngờ, một kiếm này nàng sử dụng ít nhất bảy thành công lực, nhưng vẫn không cách nào phá vỡ lực trường phòng ngự của đối phương, trong mơ hồ, nàng cảm thấy thế công của mình, giống như đang bị đối phương hấp thu.

“Xem đây!”

Vào lúc này, một tiếng quát lớn, đột nhiên vang lên từ sau lưng Phạm Thanh Âm.

Phía sau, Thích Duy Tín nhìn thấy Phạm Thanh Âm giống như không thể công phá vòng phòng ngự của Tô Bằng, cũng đã đợi không kịp, hắn đột nhiên nhảy đến không trung, hai tay tạo thành chữ thập, sau đó song song tách ra, song chưởng giáng xuống, từ trên không trung, đánh thẳng xuống Tô Bằng.

Chiêu này của hắn, giống như Hàng Ma Kim Cương hắn vừa mới thi triển, trên không trung, mơ hồ xuất hiện một đôi song chưởng màu vàng cực lớn, đánh thẳng xuống đầu Tô Bằng.

Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, thân thể hơi lui ra phía sau nửa bước, lúc đang phong tỏa thế tấn công của Phạm Thanh Âm, đồng thời phòng ngự chưởng pháp Thích Duy Tín thi triển trên không trung.

“Ầm!”

Song chưởng màu vàng loáng thoáng có thể nhìn thấy trên bầu trời kia, đánh thẳng xuống, nhưng lại bị kiếm thế của Tô Bằng ngăn cản.

Tô Bằng hừ một tiếng đau đớn, thân thể loạng choạng ngửa về phía sau, cước bộ cũng liên lục lỡ bốn năm bước, mới hoàn toàn hấp thu thế công một chưởng này của Thích Duy Tín.

Còn Thích Duy Tín, lúc này đã đáp xuống đất, dường như không có phòng ngự.

Tô Bằng vừa định xông lên tấn công, nhưng Phạm Thanh Âm phía sau, lại đâm tới một kiếm, Phạm Thanh Âm lúc này giống như tụ lực thành công, thi triển kiếm pháp dường như uy lực cực lớn.

Chỉ thấy Phạm Thanh Âm thi triển trường kiếm, mỗi một kiếm đều mang theo tàn ảnh, mỗi một kiếm đâm ra của nàng, trên không trung đều giống như trăm ngàn bảo kiếm cùng nhau tấn công Tô Bằng, khắp trời giăng đầy tàn ảnh bảo kiếm, khiến người khác không phân rõ trường kiếm của nàng nằm đâu, đâu mới là tàn ảnh của trường kiếm.

Tô Bằng nhìn thấy, sắc mặt nghiêm trọng, lui về phía sau một bước, thi triển Bán Thức Kiếm Pháp.

Phản hồi của Bán Thức Kiếm Pháp cho Tô Bằng, cảm nhận được bóng kiếm của trường kiếm đối phương, dường như đều có lực sát thương như nhau, Tô Bằng cảm thấy áp lực rất lớn.

Thậm chí, lực trường phòng ngự của Bán Thức Kiếm Pháp, cũng đã có chút méo mó biến dạng, bị thay đổi hình dạng.

Lúc này, Thích Duy Tín đã kết thúc hồi khí, hắn lại niệm một tiếng Phật hiệu, song chưởng đặt bằng trước ngực, đẩy về phía Tô Bằng.

Lần này, song chưởng của hắn vẫn như cũ mang theo quang mang màu vàng, bằng bằng đẩy về phía Tô Bằng.

Một chưởng này, hắn không mong đánh trọng thương Tô Bằng, mà là muốn phá vỡ phòng ngự của Tô Bằng, tạo cơ hội tấn công cho Phạm Thanh Âm ở sau lưng.

Ánh mắt Tô Bằng chuyển sang lạnh lẽo, hắn đã nhìn ra dụng ý của Thích Duy Tín, nhưng không có tránh né, hiên ngang nghênh đón.

Bán Thức Kiếm Pháp tiếp xúc cùng công kích của đối phương, lực trường phòng ngự đã bị Phạm Thanh Âm tấn công có chút biến dạng kia, lại lần nữa biến hình.

Nhưng mà, lúc này, bên tai Tô Bằng, cũng truyền đến từng đợt âm thanh.

“Đinh!”

“Chính là đợi ngươi đây!”

Tô Bằng chờ đợi chính là cơ hội này, Tuyệt Sát của Bán Thức Kiếm Pháp, rốt cuộc tụ lực hoàn hảo vào lúc này.

Lập tức, bảo kiếm của Tô Bằng, một chiêu bình thường trước đó, ở trong không trung, từng đóa hoa sen khổng lồ tạo thành từ kiếm khí, tấn công về phía hai người Thích Duy Tín cùng Phạm Thanh Âm.

Phạm Thanh Âm nhẹ nhàng hô một tiếng, kiếm pháp dẫn ra vô số tàn ảnh đột nhiên thay đổi, tất cả bóng kiếm đều một lần nữa quy về bảo kiếm.

Một kiếm này, đồng dạng mang ra vô số kiếm khí, va chạm cùng kiếm khí như hoa sen của Tô Bằng.

Hòa thượng Thích Duy Tín này, thân thể lại không thể di chuyển, đột nhiên chắp tay hành lễ, hét lớn một tiếng:

“Hô!”

Bỗng nhiên, phía sau thân thể của Thích Duy Tín, giống như xuất hiện hư ảnh màu vàng nhàn nhạt, giống như là Kim Cương tôn giả, trên thân người hắn, cũng xuất hiện sắc vàng, trong khoảnh khắc, thân thể của hắn giống như Phật vàng trong chùa.

Kiếm khí Bán Thức Kiếm Pháp đánh trúng Thích Duy Tín, âm thanh phát ra lại giống như đánh vào sắt đá, thân thể Thích Duy Tín bị đánh bay về phía sau, nhưng nhìn sắc mặt của hắn, cũng không phải hết sức đau đớn, mặc dù bị đánh bay, nhưng cũng không có bị thương.

Còn Phạm Thanh Âm, trường kiếm cũng không ngừng bắn ra kiếm khí, liều mạng cùng kiếm khí như hoa sen của Tô Bằng, nàng cũng không bị thương, chỉ là nương theo phản chấn của kiếm khí, thân thể tung bay về phía sau.

Tuyệt Sát Bán Thức Kiếm Pháp của Tô Bằng, không ngờ không đả thương được hai người này, mà chỉ là bức lui hai người.

Nhưng vào lúc này, trong ánh mắt Tô Bằng đột nhiên tinh quang cực thịnh.

“Ầm!”

Mặt hồ đột nhiên vỡ tung, một thân hình khổng lồ cái đầu bóng loáng sứt nẻ, nhưng thân thể giống như đồng vàng, đột nhiên bắn vọt ra khỏi hồ nước, xông thẳng ra ngoài, một phẹn túm lấy mắt cá chân Thích Duy Tín!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.