Nghe thấy thiếu nữ này nói như vậy, Tô Bằng cũng không hề bối rối, vẫn ung dung đáp:
“Ngô trưởng lão có nhiệm vụ khác, sớm ngày đã đi trước rồi, huynh đệ
Hoắc Tư Hiền cũng lên đường trở về phái Hằng Sơn, người liên hệ ở quận
Giang Ninh, tạm thời do ta thay mặt làm chủ.”
“Thì ra là thế...”
Thiếu nữ kia trầm ngâm chốc lát, hỏi:
“Sư huynh xưng hô như thế nào? Trong phái là chức vụ gì? Lúc trước dường như chưa từng nghe nói đến sư huynh.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng giật mình, đưa tay mò vào trong ngực, lấy
lệnh bài bằng bạc đoạt được trên người Ngô trưởng lão mà mình đã chuẩn
bị sẵn, đong đưa trước mặt.
“Hóa ra sư huynh là trưởng lão trong môn phái, thật sự không ngờ, với
tuổi tác của sư huynh đã làm được trưởng lão trong phái, tiền đồ không
thể đoán trước được.”
“Trước nay làm việc trong bóng tối, ngươi chưa nghe nói qua ta cũng là bình thường, ta lên Áo, gọi ta là Áo Đặc Man là được.”
Tô Bằng khẽ gật đầu, bình tĩnh nói với nàng.
Thiếu nữ khẽ gật đầu, nói với Tô Bằng, sau đó lại nói:
“Họ của Áo sư huynh cũng thật hiếm thấy... Lần này Áo sư huynh từ trong
môn phái đến đây, có phải đã từng gặp sư phụ của ta không, lão nhân gia
ngài vẫn khỏe chứ?”
Nghe thiếu nữ này nói thế, trong lòng Tô Bằng không khỏi hốt hoảng, mình làm sao biết sư phụ của nàng là ai chứ?
Trầm ngâm một hồi, Tô Bằng trả lời:
“Ta lần này không phải từ trong môn phái đến, trong môn phái, cũng nhiều ngày chưa trở về rồi, không biết sức khỏe của lệnh sư tôn như thế nào.”
Thiếu nữ nghe vậy, cũng hơi im lặng, sau đó cầm chén trà, giống như muốn uống trà.
Tô Bằng nhìn, trong lòng âm thầm cảm thấy không tốt, thiếu nữ này có thể là đã có chút hoài nghi mình rồi sao?
Đột nhiên, Tô Bằng chợt nảy lên một suy nghĩ, tên trên bức thư thủ tọa
Hình đường phái Hằng Sơn gửi cho Ngô trưởng lão, từng nhắc tới tên của
Hồng Anh, nói người này làm nội ứng ở tổ chức Ám Đà trong quận Giang
Ninh đã được mười năm rồi, còn mơ hồ nhắc tới một chuyện cũ mười năm
trước, giống như nói Hồng Anh này từng phạm phải sai lầm gì đó, liên lụy sư phụ mình, mới bị môn phái trừng phạt phái đến quận Giang Ninh làm
nội ứng.
Mặc dù thiếu nữ trước mắt này, thoạt nhìn chưa tới mười ba mười bốn
tuổi, nhưng Tô Bằng trực giác cảm thấy, số tuổi thật sự của người này
chắc chắn không dừng lại ở mấy tuổi này, dù sao vài tâm tính còn có hành vi cử chỉ, không đến độ tuổi đó, có thế nào cũng nhìn không giống, nghĩ tới đây, trong lòng Tô Bằng rục rịch.
“Hồng Anh sư muội, sau chuyện mười mấy năm trước kia, ngươi bị phái đến
quận Giang Ninh làm nội ứng. Lệnh sư tôn cũng hứng chịu vài liên lụy,
trong môn phái có chút buồn bực, có điều những năm nay đã tốt hơn nhiều
rồi, lúc ta rời khỏi môn phái, bà đã trở nên vui tươi hơn chút, những
năm nay, càng nhìn càng thêm cởi mở.”
Tô Bằng vuốt chén trà nhỏ trên mặt bàn của mình, nói với thiếu nữ này.
Hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy, nếu như mình ứng phó sơ suất, lập tức ném
chén trà này đi, sau đó bản thân miễn cưỡng bỏ chạy, dù sao đây là trong quận Giang Ninh, bọn họ không dám làm càn. Võ công của đối phương có lẽ cũng không quá cao cường.
Nhưng như vậy, sẽ tổn thất nguồn gốc tin tức có ích, mục đích mình đến
đây cũng không đạt thành, như vậy thật đáng tiếc biết bao.
Tô Bằng đối diện thiếu nữ kia, nghe hắn nói thế, đột nhiên, vành mắt thiếu nữ bỗng ửng đỏ.
“Thật sự là Hồng Anh làm liên lụy sư tôn! Mười năm trước, Hồng Anh trẻ
người non dạ, ham chơi dùng nhầm đan dược bí chế của trưởng lão trong
phái, kết quả không những làm hại bản thân, thân thể từ mười tám tuổi
biến thành bộ dạng như bây giờ, hơn nữa lại cũng không cách nào lớn lên, còn làm liên lụy đên sư tôn... Vốn dĩ sư phụ tiếp nhận chức vị chưởng
môn của sư bá, cũng có khả năng, nhưng bây giờ... Lại không để ý chuyện
trong môn phái, bản thân ở sau núi thanh tu, đều do ta hại sư phụ.”
Thiếu nữ này khi nhắc đến sư tôn của mình, đôi mắt ửng đỏ, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, trong lòng lại hơi yên tâm, nghi hoặc cũng có giải
thích, quả nhiên, thiếu nữ trước mắt này chính là Hồng Anh, hơn nữa theo như lời nàng nói, tuổi của nàng hẳn phải là hai mươi tuổi, chỉ là bởi
vì ăn nhầm đan dược, cho nên đến bây giờ, thân thể vẫn duy trì hình dáng ở mười ba mười bốn tuổi.
“Không biết đan dược kia được làm bằng gì? Lại có hiệu quả thần kỳ như
vậy... Nếu như có thể tìm được cách điều chế, hơn nữa chế tạo thành công ở trong hiện thực, không biết có bao nhiêu người sẽ điên cuồng đây?”
Trong lòng Tô Bằng âm thầm tò mò, phần lớn sự việc trong trò chơi Tử
Vong Luân Hồi, cũng có thể tái hiện trong hiện thực, nếu như cách điều
chế đan dược này có thể đưa ra ngoài hiện thực, những gã giàu có kếch
sù, giới chính trị người có máu mặt, các ngôi sao ca sĩ không phải đều
điên cuồng muốn có sao?
Có điều Tô Bằng cũng không hiểu nhiều lắm chuyện của Hồng Anh và sư phụ
của nàng, thậm chí ngay cả sư phụ của nàng rốt cuộc là ai cũng không
biết, tất nhiên không thể nói tiếp, vì vậy nhẹ nhàng ho khan một tiếng,
nói:
“Hồng Anh cô nương, ta lần này đến đây, là vì chuyện kia ở trong quận
Giang Ninh, mắt thấy đã sắp đến thời gian chuyện trọng đại kia gần định
đoạt rồi, các ngươi có tin tức gì càng chính xác tỉ mỉ hơn không?”
“Thiếu nữ” Hồng Anh nghe thế, lắc đầu nói:
“Sư huynh, ta cũng luôn thu thập tin tức chuyện này, đáng tiếc tiến
triển không lớn, năm đó cửu đại môn phái bao vây tiêu diệt ma môn, mặc
dù hiệu quả rõ rệt, nhưng dù sao cũng không hoàn toàn thắng lợi, lúc ấy
Băng Hỏa Điện Sương Phong Lôi sau đại trưởng lão ma môn cũng không có
mặt trong môn, mặt khác một vài môn phái phụ thuộc dựa vào trong ma môn, cũng không hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ, chỉ dựa vào nội ứng cấp cao
trong ma môn, do thám biết được chỗ ở của ma đầu ma môn, cao thủ ẩn thế
của đại phái liên hợp diệt trừ, mới miễn cưỡng giết được ma đầu kia,
nhưng mà...”
“Nhưng mà, ma đầu kia trước khi chết, có để lại lời tiên đoán 'Ma Sát hiện thế, vạn vật tiêu vong'.”
“Năm đó, sau khi chín đại
phái liên hợp diệt trừ ma đầu ma môn, phát hiện được bí mật nơi ở của ma đầu ma môn kia, chẳng qua chỉ là một phân đà, nhưng cũng có rất nhiều
chỗ tinh túy, chẳng hạn như phòng nghiệm đan, những chỗ quan trọng khác
cũng không có trong phân đà đó, chỉ là lấy được phần tư liệu... Sư huynh nếu biết chuyện mười năm trước, chắc cũng biết, ta uống nhầm thuốc,
chính là đan dược Vạn Thọ Trường Thanh đan do phái Hằng Sơn mô phỏng
theo mà chế tạo lại, nhưng không ngờ rằng, rốt cuộc vẫn không bằng ma
môn nghiên cứu thâm sâu, thành phẩm duy nhất mười năm nghiên cứu chế tạo lại bị ta ăn nhầm, gây ra dáng vẻ hiện tại của ta...”
“Lời tiên đoán của ma đầu ma môn, lại liên quan đến bí ẩn ma môn, năm đó lực lượng phần lớn ma môn vẫn đều giữ vững, chỉ là bởi vì rắn mất đầu,
tự mình nội loạn, nhưng trong truyền thuyết, hai mươi năm sau ai tìm
được Ma Sát, khả năng rất lớn sẽ được kế thừa vị trí đứng đầu ma môn,
cho nên người của ma môn cũng rất quan tâm chuyện Ma Sát hiện thế lần
này.”
“Còn cửu đại môn phái, những năm qua cũng âm thầm dò hỏi tin tức tổng đà chân chính của ma môn, bởi vì trong, tổng đà ma môn, có phần lớn tư
liệu, cho dù là võ học hay là đan dược hoặc là truyền thừa thần bí, đều
giúp ích rất lớn cho cửu đại môn phái, có lẽ, ai tìm được những vật này, xác minh huyền môn chính tông. Có lẽ có thể vượt qua khỏi giới hạn giữa thần và người, thân thể thành thánh trong truyền thuyết, mà môn phái,
cũng có thể trở thành bá chủ võ lâm chân chính.”
Hồng Anh thuật lại mọi chuyện với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, trong lòng âm thầm tiếp nhận những tin tức này, phần lớn có một ấn tượng.
“Xem ra, đại khái hai mươi năm trước, cái gọi là cửu đại môn phái giang
hồ đã từng đoàn kết vây đánh ma môn một lần, mặc kệ khẩu hiệu hiên ngang thế nào, trên thực tế ắt hẳn là bởi vì một vài tài nguyên của ma môn.
Kết quả cuối cùng, bọn họ giết chết lão đại ma môn, nhưng tư liệu lại
chỉ lấy được một vài bộ phận không trọn vẹn.”
“Thân thể của Hồng Anh, có thể chính là kết quả vật phẩm thần bí của
những tài liệu này kia... Chỉ là dường như bắt chước không thành công,
bởi vì lão đại ma môn bị giết, người bên dưới đều không phục lẫn nhau,
cho nên chia rẽ.”
“Nhưng lão đại ma môn kia, trước khi chết để lại một lời tiên đoán, lời
tiên đoán này vô cùng quan trọng. Còn thời gian ứng nghiệm, đại khái là
gần đây, Ma Sát theo lời hắn nói, rất có thể xuất hiện ở trong Tô Châu
này.”
Trong lòng Tô Bằng, dần dần sắp xếp những tin tức này.
“Đáng tiếc, ta sắp rời khỏi Giang Ninh, hơn nữa, theo như những gì Hồng
Anh nói. Chuyện Ma Sát hiện thế, một khi xác nhận, dụ người xuất hiện,
đều là cao thủ đứng đầu trong môn phái, thực lực trước mắt của ta chưa
hẳn góp thêm náo nhiệt... Vẫn là chờ đợi thực lực của ta tiến bộ hơn,
nếu có thời gian, trở về xem thử coi sao.”
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Bằng đã có tính toán, khẽ gật đầu, nói:
“Chuyện này không gấp được, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là
được rồi, nếu như ngươi có thể nắm bắt cơ hội lần này, lấy công chuộc
tội, trở về Hằng Sơn, là chuyện nằm trong tầm tay.”
Hồng Anh nghe thế, nhẹ gật đầu, nói:
“Ta không cầu gì khác, chỉ mong trong môn phái có thể lấy được bí mật
phương thuốc chân chính của Vạn Thọ Trường Thanh đan, giải thoát ta khỏi gông xiềng của cơ thể này, để ta trở về phụng dưỡng thật tốt cho sư tôn là được rồi.”
“Hi vọng như thế.”
Tô Bằng đáp lại, sau đó nói:
“Đúng rồi, lần này tới tìm Hồng Anh sư muội, không chỉ là bởi vì chuyện
của Ma Sát, còn có một việc, cần người của Ám Đà giúp ta xử lý.”
“Ồ, chuyện gì vậy? Sư huynh mời nói.”
Hồng Anh nghe thế, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng từ trong ngực, lấy ra phong thư buổi trưa mình viết trong khách điếm, đưa cho Hồng Anh, nói:
“Phong thư này, xin Hồng Anh sư muội, nhất thiết phải trong vòng hai
ngày, giao đến tận tay của Lô Khiếu Thiên đại thống lĩnh Hắc Thủy quân.”
“Lô Khiếu Thiên?”
Hồng Anh nghe thế, khẽ nhíu mày, nói:
“Người này là đệ tử phái Thanh Thành, phái Thanh Thành, cũng là một
trong chín đại phái năm đó tiêu diệt ma giáo, lần trước Ngô trưởng lão,
cố ý dặn dò ta phải chú ý người của phái Thanh Thành, bọn họ mơ ước bí
bảo của ma giáo nhiều năm, hơn nữa chưởng môn của bọn họ dã tâm to lớn,
một lòng muốn làm chủ thiên hạ... Lô Khiếu Thiên là môn hạ phái Thanh
Thành, giao cho hắn quả thật không có vấn đề sao?”
“Đây cũng là một phần trong kế hoạch.”
Tô Bằng nói, nhưng không nói phần kế tiếp.
Hồng Anh nhíu mày, giống như đang tự hỏi gì đó, qua hồi lâu, nàng mới gật đầu, nói:
“Nhiệm vụ này cũng không mấy khó khăn, cứ giao cho ta.”
“Vậy thì làm phiền rồi.”
Tô Bằng nói với Hồng Anh, sau đó nói:
“Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, ta còn có chuyện phải xử lý, không thể nán lại lâu ở chỗ ngươi được.”
“Như thế cũng tốt, ta vốn không ở chỗ này, người bên ngoài đều nói ta là cháu gái của chủ nhà này, hôm nay sư huynh liên lạc vội vàng, ta mới
tự mình đến đây, vốn tưởng rằng là Ngô trưởng lão có việc gấp tìm ta...
Chờ sư huynh đi rồi, ta cũng rời khỏi đây.”
Hồng Anh nói với Tô Bằng.
“Được, như thế cáo từ trước.”
Tô Bằng nói, sau đó tự mình đi ra bên ngoài.
Lưu lại Hồng Anh trong phòng, ánh mắt của nàng, lại dừng xuống trên bức thư cầm trên tay...
...
Tô Bằng rời khỏi địa điểm liên lạc của Ám Đà phái Hằng Sơn, chậm rãi bước đi trong con phố.
Hắn cũng không sợ Hồng Anh xem trộm nội dung trong thư mình gửi cho Lô
Khiếu Thiên, bên trong mình dùng phần lớn là tiếng lóng, chỉ có người
tham dự bữa tiệc huyết tinh như Lô Khiếu Thiên xem mới hiểu được, người
ngoài đọc được, cũng chẳng khác gì lạc trong sương mù.
“Chuyện giết chết Lô Khiếu Thiên, chính là ba ngày sau.... Hi vọng tất
cả thuận lợi, chỉ là, nếu như có thêm vào con át chủ bài, ta càng thuận
lợi hơn.”
Tô Bằng vừa đi, vừa suy nghĩ.
Đang lúc đi đường Tô Bằng chợt nhìn thấy, trong một ngõ hẻm mình đi qua, dường như lóe lên ánh sáng xanh.
“Hửm?”
Tô Bằng dừng bước, quay đầu nhìn ánh sáng màu xanh kia, chỉ thấy một cửa hàng quan tài, đèn lồng màu xanh đang sáng, ở nơi sâu nhất trong ngõ
này, mở cửa buôn bán...