Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 339: Chương 339: Ngọc bội truyền công




“Rốt cục vẫn lấy ra rồi.”

Tô Bằng nhìn thấy vật này, trên mặt mỉm cười, chợt thấy Mục Hiểu Tùng tháo xuống vật kia từ trên cổ của mình, là một ngọc ghép thành đôi.

Miếng ngọc bội này thoạt nhìn đã có chút cũ sờn, toàn thân là một loại gần giống màu vàng, tạo hình xưa cũ, thoạt nhìn, có một loại cảm giác cổ xưa.

Ngọc bội có một lỗ hổng hướng xuống phía dưới, ở một bên khác của vòng tròn, quấn quanh lấy sợi tơ màu vàng, quấn quanh thành một vòng tròn, nối tiếp là sợi dây đỏ, buộc lại với phần quấn chỉ vàng kia.

Miếng ngọc bội này, có thể đeo ở trên cổ người làm đồ trang sức, cũng có thể đeo bên hông, chỉ là kích thước của nó khoảng chừng nửa nắm tay, nhưng lại không thể nào làm khuyên tai được.

“Tô tiên sinh, đồ sư phụ cho ta, chính là cái này, hắn nói vật này người thường có được cũng vô dụng, nhưng đạo hạnh tu hành có trình độ nhất định, chỉ cần đạt tới cảnh giới Âm Thần Xuất Khiếu, dĩ nhiên là biết sự kì diệu của thứ này.”

Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, vật này hẳn là thuộc về bảo vật pháp thuật, có thể chứa đựng thông tin nhất định, bản thân muốn mật tu công pháp Thanh Vân, có thể dựa vào cái này.

“Ta đây cũng không khách sáo, thứ này đối với ta rất có giá trị, ta nhận trước.”

Tô Bằng nói, cũng chẳng khách khí, từ trong tay Mục Hiểu Tùng nhận lấy miếng ngọc bội kia.

Sau đó, Tô Bằng suy nghĩ một lát, từ trên người lấy ra một tấm kim phiếu một trăm lượng, đưa cho Mục Hiểu Tùng, nói:

“Ngươi đến sư môn, ngoại trừ thanh tu, có thể còn sẽ có những lúc cần tiền, một trăm lượng này, ngươi mang theo bên mình trước đi, lỡ như có chỗ nào cần dùng đến tiền, cũng dễ dàng xử lý.”

Mục Hiểu Tùng thấy, nhẹ gật đầu, hắn cũng không phải người hết sức bảo thủ, trải qua biến đổi lớn, thiếu niên trưởng thành như hắn, đã biết giá trị của tiền tài, Thanh Vân Sơn cũng không phải nơi không dính khói lửa nhân gian, khẳng định những lúc cần dùng tiền, hắn bèn cẩn thận cất tấm kim phiếu này vào trong người.

Tô Bằng nhẹ gật đầu, hắn không phải là keo kiệt, người mang rất nhiều tiền tài nhưng lại tiếc rẻ chỉ cho Mục Hiểu Tùng một trăm lượng, mà là hắn biết, quá nhiều tiền, chưa hẳn là một chuyện tốt.

Mục Hiểu Tùng bây giờ cơ bản xem như tay trói gà không chặt, hoàn toàn không thể tự bảo vệ mình, cho hắn một ngàn lượng hoàng kim, sợ là hại hắn, người khác không nói, người phu xe đánh xe phía trước kia, ai biết nói không chừng nổi ý xấu thì sao? Giết chết hắn rồi, bản thân cầm tiền chạy mất.

Hơn nữa một trăm lượng hoàng kim chỉ là trong người chơi ở trò chơi Tử Vong Luân Hồi, mới có vẻ giống như là tiền nhỏ, trên thực tế ở trong thế giới Tử Vong Luân Hồi, một trăm lượng hoàng kim đại khái bằng sức mua một triệu năm trăm ngàn ở trong thế giới thật của Tô Bằng, thật sự đã không xem như nhỏ rồi, năm đó Tô Bằng gặp phải Hoắc Tư Kiệt, vừa bước chân ra giang hồ mang theo chưa đến tám mươi lượng hoàng kim, so với Mục Hiểu Tùng lúc này, còn ít hơn không ít.

Mục Hiểu Tùng cũng không phải người vô cùng túng quẫn, số tiền kia của Tô Bằng, không cần đặc biệt tiết kiệm, cũng đủ hắn tiêu xài cho đến lúc học thành tài trở về.

Tôn Nhất Hao bên cạnh, cũng nhìn thấy nghe thấy lần nói chuyện này của hai người, có điều Tôn Nhất Hao nhưng lại rất biết điều, hoàn toàn xem như không có nghe thấy, cũng không tiến lên chen vào nói, chỉ là tự mình cầm xâu hồ lô nhỏ, tự ăn tự uống.

“Tôn huynh, ta thấy lúc này cũng được lắm rồi, chúng ta dường như cũng nên trở về thành thôi.”

Tô Bằng thu hồi miếng ngọc Mục Hiểu Tùng cho mình, sau đó vén rèm xe lên, nhìn bên ngoài, nói với Tôn Nhất Hao.

Mục Hiểu Tùng cùng Tôn Nhất Hao cũng thoáng nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, bên ngoài đã đến khu vực Mục gia trang, Mục Hiểu Tùng nhìn thấy đất đai quen thuộc, lập tức đôi mắt ửng đỏ, nhưng không nói một lời, chỉ là ngồi xuống nhắm mắt, miễn cưỡng để bản thân bình tĩnh.

Tôn Nhất Hao nhìn thấy dáng vẻ này của Mục Hiểu Tùng, thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu, sau đó mở cửa kéo phía trước thùng xe, nói với xa phu:

“Dừng xe!”

Xa phu chính là người Hành Y đường, nghe theo lời Tôn Nhất Hao dừng xe ngựa lại, Tôn Nhất Hao nhảy xuống xe trước, Tô Bằng cũng vỗ vỗ bả vai Mục Hiểu Tùng, nói:

“Đi đường cẩn thận.”

Nói xong, hắn cũng đi theo Tôn Nhất Hao nhảy xuống xe ngựa.

“Lão Hồ, trên đường đi chăm sóc đứa bé này nhiều một chút, nhất định phải đưa đến tận nơi, để hắn gặp được người của Thanh Vân Sơn.”

Tôn Nhất Hao dặn dò xa phu hơn bốn mươi tuổi kia.

“Yên tâm, chuyện này ta nhất định làm tốt.”

Xa phu bộ dáng thoạt nhìn là người rất thành thực, Tô Bằng nhìn khớp xương ngón tay của hắn, lại nghe ngóng trung khí trong lúc hắn nói chuyện, dường như cũng là người có công phu trong mình, nếu không phải là chuyện lớn, trên đường đi chắc là có thể ứng phó được.

“Trông cậy vào ngươi.”

Tô Bằng chắp tay nói với xa phu, xa phu khẽ gật đầu, tiếp tục đánh xe tiến lên phía trước.

Tô Bằng cùng Tôn Nhất Hao đứng ở chỗ này, đột nhiên, chỉ thấy cửa sổ thùng xe mở tung, Mục Hiểu Tùng thò ra nửa cái đầu, nhìn Tô Bằng cùng Tôn Nhất Hao, thật lâu không nói tiếng nào...

...

Xe ngựa rốt cuộc mang Mục Hiểu Tùng rời khỏi.

Trong lòng Tô Bằng, lại giống như là thở phào nhẹ nhõm, ban đầu hắn có thể là hoàn toàn vì có được truyền thừa mật tu của Thanh Vân, có điều về sau, cũng là đối với chuyện của Mục gia ít nhiều dồn chút tâm huyết, nhất là khi tỷ tỷ của Mục Hiểu Tùng chết, khiến Tô Bằng có chút chấn động, khiến hắn không thể dùng thân phận người ngoài cuộc để đứng nhìn chuyện này tiếp được.

Có điều lúc này, Mục Hiểu Tùng rốt cuộc an toàn ra khỏi thành Lâm Y, nếu không có gì bất trắc, một tháng sau, hắn sẽ đi đến Thanh Vân Sơn, bái làm môn hạ của Thanh Vân môn, bản thân rốt cuộc xem như hoàn thành được nhiệm vụ.

Đây đã xem như hoàn thành lời hứa chăm sóc Mục Hiểu Tùng, Tô Bằng trong lòng suy nghĩ, dáng vẻ lúc sắp chết tỷ tỷ không biết tên của Mục Hiểu Tùng, đến bây giờ, rốt cuộc cũng đã có chút phai mờ, bắt đầu tan biến.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như là cởi bỏ được một khúc mắc trong lòng?”

Tôn Nhất Hao nhìn Tô Bằng, nói với hắn.

“Xem như thế đi.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, thở dài một tiếng, dáng vẻ tỷ tỷ Mục Hiểu Tùng, đã tan thành mây khói trong lòng mình.

...

Chuyện sau đó nữa, Tô Bằng không theo Tôn Nhất Hao trở về thành Lâm Y, mà nói bản thân có chuyện, ở lại Mục gia trang.

Hắn hôm nay thật sự còn có chuyện, tối nay, hắn hẹn Thái Tuấn Hoa cùng cùng hai Lương Úy, chuẩn bị giao dịch tinh hoa mặt trăng ở nơi này.

Tinh hoa mặt trăng thật ra rất dễ tách rời, hơn nữa, để trong đồ chứa nào, cũng đều không có vấn đề gì, chỉ là chứa ở trong, thủy tinh, lại càng dễ quan sát trực quan, cho nên trên buổi đấu giá, mới sử dụng bình thủy tinh.

Tô Bằng thì đã chuẩn bị một bình gốm sứ, chuẩn bị một lát tách rời một ít tinh hoa mặt trăng, cho đêm nay giao dịch với Thái Tuấn Hoa và đôi vợ chồng Lương Úy.

Có điều còn cần một điểm dừng chân, mới dễ dàng chậm rãi xử lý.

Tô Bằng ở ngoài Mục gia trang, hỏi thăm một chút, đã tìm được người cho thuê phòng.

Đó là một lão già Mục gia trang, trong nhà hắn vốn có hai phòng nhỏ, một căn là mình và vợ mình ở, một căn là cho con mình tương lai ở với vợ nó, chỉ là con của hắn không cam lòng cả đời đều ở trong thôn trang này mặt hướng đất lưng hướng trời, vì vậy đi vào trong thành Lâm Y tìm việc làm vẫn luôn chưa có trở về, cho nên căn phòng này bèn để trống, bình thường có người qua đường hoặc là trọ lại thời gian ngắn ở Mục gia trang, hắn đều cho thuê căn nhà này.

Tô Bằng tìm được lão già kia, giá thuê phòng cũng rất thấp, mười đồng đã có thể ở một ngày, Tô Bằng thấy ông lão kia dường như tuổi tác cũng khá cao, ở cùng vợ mình cũng không dễ dàng, ném ra mười lượng bạc trắng, nói là giao trước tiền phòng.

Ông lão kia ngàn ơn vạn tạ, một bên cảm kích Tô Bằng một bên phàn nàn con mình bất hiếu, dẫn Tô Bằng tới phòng, mở khóa phòng, đưa chìa khóa giao cho Tô Bằng, lúc này mời bỏ đi.

Còn Tô Bằng, lúc vào phòng, hắn không gỡ thanh gỗ chặn cửa sổ xuống, mà là đốt nến trong phòng, quan sát một hồi.

Gian phòng này rất đơn sơ, chỉ có một lò đất, một vài gia cụ, một ít chăn nệm, đều là đồ tự tay mình làm, đơn sơ không thể đơn sơ hơn.

Tô Bằng chưa nói tới hài lòng hay không, hắn cũng không phải thật sự muốn qua đêm ở đây, chỉ là tạm thời nghỉ ngơi một chút, chỉ cần không có ai đến quấy rầy là được rồi.

Lần nữa xác nhận hoàn cảnh kít mít trong gian phòng này không có vấn đề, Tô Bằng mới khóa trái cửa lại, bản thân đi đến ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ.

Hắn không có tách nhỏ tinh hoa mặt trăng ra trước, mà lại lấy miếng ngọc bội Mục Hiểu Tùng đưa cho mình vừa rồi kia.

Trên tay cầm lấy miếng ngọc bội này, Tô Bằng dùng tay vuốt ve.

“Nếu quả thật có Thanh Vân bí truyền, có lẽ ở trong này... Nếu Mục Hiểu Tùng nhắc tới phải quan sát điển tịch mật tu Thanh Vân, cần cảnh giới Âm Thần Xuất Khiếu, như vậy rất có thể, chính là muốn dùng Âm Thần tiến vào trong miếng ngọc này.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

Suy nghĩ đến đây, Tô Bằng cũng không do dự, thân thể dựa trên ghế, hai tay đặt miếng ngọc bội lên trên đầu gối, sau đó nhắm mắt lại, trực tiếp thi triển công pháp Âm Thần Xuất Khiếu.

Tô Bằng sử dụng, vẫn là Nhật Lạc Quan Tưởng, khi hắn tưởng tượng bản thân từ trên vách núi Tử Hà sơn nhảy xuống, vù một tiếng, Âm Thần cũng từ trong thân thể của mình nhảy ra.

Âm Thần của hắn mới từ trong thân thể nhảy ra, lập tức cũng cảm giác được toàn bộ không gian, đều tràn ngập một loại ánh sáng nóng bỏng, gian phòng này cơ bản không thấy được ánh mặt trời căn bản không thể nào ngăn cản loại ánh sáng nóng bỏng đến từ mặt trời, cả Âm Thần giống như là lập tức muốn hòa tan.

Tô Bằng biết, đây cũng đều là ánh mặt trời, chỉ có một phần rất nhỏ là ánh sáng mắt thường nhìn thấy được, phần lớn, đều là những đường ánh sáng khác, vượt qua khỏi phạm vi mắt thường có thể thấy được.

Những bức xạ ánh sáng này, đều có tính xuyên thấu rất mạnh, trong phòng không thấy ánh mặt trời, không có nghĩa là bức xạ mặt trời không thể nào xuyên vào trong này.

Tô Bằng không dám dừng lại, hắn dựa theo bản thân vừa mới tưởng tượng, trực tiếp thi triển công pháp Âm Thần Phụ Thể, đối tượng nhập thể... Không phải là bất cứ sinh vật nào, mà là miếng ngọc kia!

Lập tức, miếng ngọc kia quả nhiên sản sinh ra lực hấp dẫn mãnh liệt không ngoài dự đoán của Tô Bằng, hấp dẫn ý thức Âm Thần Tô Bằng đi vào.

...

Sau một hồi ngẩn ngơ, Tô Bằng cảm giác, bản thân giống như xuất hiện một không gian độc lập.

Hắn mở mắt, nhìn về phía thân thể của mình phía trước, là một làn khí sương màu xanh.

“Nơi này, là không gian bên trong miếng ngọc sao?”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn khống chế Âm Thần của bản thân, tiếp cận làn khí sương màu xanh kia.

Làn khí kia, đợi đến khi Tô Bằng tới gần, lập tức bắn về phía Tô Bằng, vây quanh Tô Bằng lại.

Nhưng Tô Bằng không hề hoảng sợ, bởi vì hắn cảm giác được làn khí này, dường như không hề có ác ý với mình, mà lại có cảm giác mang theo một loại thiện ý, bản thân sau khi bị làn khí sương này bao quanh, đột nhiên “ầm”Một tiếng, trước mắt vang lên tiếng nổ vang dội!

Tô Bằng lại nhìn sang, chỉ thấy không gian tối như mực này, đã hiện lên một quyển điển tịch công pháp hoàn toàn là do ánh sáng màu vàng tạo thành...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.