Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 469: Chương 469: Người có thể hóa giải ác nghiệp (2)




Đây giống như trong thế giới hiện thực, lúc sử dụng một số phương tiện phục vụ của công ty lớn, tin tức cá nhân không thể tránh khỏi bị đối phương thu hoạch.

Môn phái lớn như Ma Môn, mạng lưới tình báo nhiều, yêu cầu của mình nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng trái lại, Ma Môn có thể nắm giữ tin tức của mình.

Không thể không nói, đây là một mồi ẩn, tâm tư của Lãnh Sương Nguyệt không thể bảo là không sâu.

Nhưng Tô Bằng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng, nói:

Được, ta đồng ý.

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, chính yếu nhất bây giờ, là vấn đề xử lý ác nghiệp trên người mình, về phần mạng lưới tình báo Ma Môn, mình có thể dùng cũng có thể không dùng, hắn cũng không tin, mình không dùng gì của đối phương, đối phương còn có thể tra ra cái gì của mình.

Tốt, một lời đã định, ta và ngươi vỗ tay làm thề.

Lãnh Sương Nguyệt nghe xong, khẽ gật đầu, tiến tời, vươn ngọc thủ nói với Tô Bằng.

Tâm tư của nàng một mặt giống Tô Bằng suy đoán, là muốn tìm kiếm chi tiết cao thủ thần bí gần đây này, một phương diện khác, là Lãnh Sương Nguyệt quan sát đến công phu tà môn của người Chân Thần giáo, trong Thánh môn tựa hồ không có cách gì khắc chế, mà vị cao thủ thần bí này, tựa hồ võ công khắc chế đối phương, nếu có hành động gì, ngược lại thật cần sự trợ lực của đối phương.

Tô Bằng cũng đã đi tới, hắn vỗ tay với Lãnh Sương Nguyệt, xem như đạt thành minh ước.

Lãnh tiểu thư, bây giờ hẳn có thể nói cho ta biết, ta có thể ở chỗ ai hoá giải ác nghiệp trên người ta chứ?

Sau khi vỗ tay làm thề với Lãnh Sương Nguyệt, Tô Bằng đứng ở trước mặt Lãnh Sương Nguyệt, hỏi nàng.

Ha ha, Tề tiên sinh đã cùng Thánh môn ta kết minh, ta tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết. . .

Lãnh Sương Nguyệt cười ha ha, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng hừ lạnh một tiếng. Đối phương nhiều ít có chút khái niệm trộm hoán, mình là kết minh ở mặt đối phó Chân Thần giáo, chứ không phải kết minh mọi mặt với Ma Môn, có điều lúc này, Tô Bằng cũng chẳng phản bác gì.

Trong thiên hạ, người có thể hóa giải ác nghiệp này, căn cứ Sương Nguyệt biết, sẽ không vượt qua ba. . . Mà hai người trong đó tung tích mờ ảo, cho dù là Thánh môn cũng không tìm ra tung tích của bọn hắn, nhưng còn thừa một người, Tề tiên sinh chắc chắn từng nghe nói về nàng, nói không chừng còn tương tư trong lòng.

Lãnh Sương Nguyệt nói với Tô Bằng, nói xong còn dùng một loại ánh mắt hơi có vẻ mập mờ nhìn thoáng qua Tô Bằng.

Ngươi nói là ai?

Tô Bằng hơi hiếu kỳ, nghe Lãnh Sương Nguyệt nói như vậy, đối phương hẳn là người mình biết, nhưng trong đám người mình quen, cũng không có người có loại năng lực này mà.

Chính là danh kỹ đệ nhất thiên hạ, Linh Mị Nhi đó, Tề tiên sinh đừng nói là ngươi chưa từng nghe qua tên của nàng nha.

Lãnh Sương Nguyệt cười ha ha, nói với Tô Bằng.

Danh kỹ đệ nhất thiên hạ, Linh Mị Nhi?

Tô Bằng nghe xong, quả thật có chút thất thần, hắn suy nghĩ kỹ mấy người, thậm chí ngay cả Âu Dương Khánh phó tử Dịch Kha lúc đầu mình kết bạn đều đã nghĩ đến, nhưng căn bản lại không ngờ tới Linh Mị Nhi.

Danh kỹ đệ nhất thiên hạ này, Tô Bằng vẫn vào lúc tham gia huyết đấu Ngũ Thành Liên Minh nghe người ta nhắc tới, nghe nói chiêu bài của nàng trên giang hồ chính là Gặp mặt ngàn vàng, lên giường vạn lượng, muốn gặp Linh Mị Nhi một lần, cần ngàn lượng hoàng kim, muốn động phòng với nàng, vậy thì ít nhất phải vạn lượng hoàng kim, còn cần đối phương nhìn ngươi thuận mắt.

Tô Bằng tuyệt đối không ngờ, người có thể hóa giải ác nghiệp của mình mà Lãnh Sương Nguyệt nói, lại là người này.

Ha ha. . . Tề tiên sinh ngươi tựa hồ rất ngạc nhiên? Có điều Sương Nguyệt vẫn tặng Tề tiên sinh một câu, thế gian vạn vật, cũng không phải chỉ là bộ dạng mặt ngoài. . . Linh Mị Nhi mặt ngoài là danh kỹ đệ nhất thiên hạ, nhưng trên thực tế. . . Trên thực tế, ta cũng không biết lai lịch chính thức của nàng, chỉ là cảm giác lai lịch nàng cực kỳ thần bí, hơn nữa tài nghệ của nàng, cũng không chỉ là công phu trên giường.

Lãnh Sương Nguyệt nhìn bộ dạng sững sờ của Tô Bằng, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, phục hồi tinh thần lại, vội ho một tiếng, nói:

Sao ngươi lại biết nàng?

Người ta cũng rất tò mò đối với nàng nha, suy nghĩ sao có thể có nam nhân ngu xuẩn chịu tốn một vạn lượng hoàng kim như vậy, chỉ là vì. . . người ta cũng muốn học thử nàng, vì vậy người ta liền tìm một cơ hội đi hỏi thăm thử nàng, không ngờ, nàng còn là một cô gái kỳ lạ, ta cũng không thăm dò rõ lai lịch của nàng, lại phát hiện rất hợp duyên, đã trở thành tỷ muội rất tốt. . .

Lãnh Sương Nguyệt mang theo một nụ cười kỳ quái, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe xong, thấy biểu lộ của Lãnh Sương Nguyệt, rùng mình một cái, theo như tính cách của Lãnh Sương Nguyệt, hẳn không phải . .

Trong lúc nhất thời trong đầu Tô Bằng có thêm một số tình tiết bổ não, lắc đầu, đem những suy nghĩ loạn thất bát tao này vứt ra khỏi đầu, hít sâu một hơi, nói:

Ngươi xác định Linh Mị Nhi có thể xử lý ác nghiệp trên người ta?

Xác định, thật ra ta nói trên đời này có ba người có thể giúp ngươi xử lý ác nghiệp, hai người khác hoặc là vì một số hạn chế, không thể ra tay, hoặc là vì tính cách cá nhân, không muốn ra tay, đều có thể không cách nào giúp ngươi xử lý ác nghiệp, chỉ có Linh Mị Nhi, nhất định có thể giúp ngươi xử lý ác nghiệp trên người, thậm chí. . .

Nói tới chỗ này, Lãnh Sương Nguyệt nhìn thoáng qua Tô Bằng, nói:

Sương Nguyệt thấy võ công Tề tiên sinh thi triển vừa rồi, tựa hồ có sử dùng tâm niệm công kích? Căn cứ Sương Nguyệt biết, đó cũng cần tu hành tâm linh, nếu Tề tiên sinh đi gặp Linh Mị Nhi, chẳng những sẽ tẩy sạch ác nghiệp, hơn nữa ngay cả tu dưỡng tâm linh, cũng sẽ hoàn thiện một bước rất lớn đó.

Thực sự thần kỳ như vậy?

Trong lòng Tô Bằng nghĩ, vốn đang định hỏi tiếp, chỉ là Tô Bằng đột nhiên khựng lại, không khí bây giờ, giống như là một nữ nhân đang xúi giục mình đi chơi đùa một nữ nhân khác, khiến người ta hơi xấu hổ, nhất là nữ nhân xúi giục kia còn là người xinh đẹp như thế.

Khụ khụ.

Tô Bằng ho khan một chút, nói với Lãnh Sương Nguyệt:

Đa tạ Lãnh cô nương nhắc nhở.

Không có gì, chuyện minh hữu phải làm mà thôi.

Lãnh Sương Nguyệt nói, nói xong nàng nghĩ nghĩ, từ trên người lấy ra thứ gì đó.

Tô Bằng xem xét, chỉ thấy nàng lấy ra, là một cây trâm bạc.

Đây là tín vật của ta trong Thánh môn, Tề tiên sinh có thể ở bất kỳ một thành thị nào liên lạc mọi người của Thánh môn, phương thức liên lạc là . .

Lãnh Sương Nguyệt nhón mũi chân, khuôn mặt tuyệt mỹ rướn tới, ở bên tai Tô Bằng thì thầm một lúc, đem phương thức liên lạc báo cho Tô Bằng.

Tốt lắm, Tề tiên sinh xin cứ tự nhiên, vừa rồi ta mới nhìn thấy tiền bối của ta tựa hồ đi thượng du, ta đi tìm nàng, vì vậy cáo biệt.

Lãnh Sương Nguyệt nói, cuối cùng mỉm cười, sau đó thi triển thân pháp, biến mất ở chỗ này, để lại Tô Bằng cùng hai vợ chồng Thái Tuấn Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.