Sau khi Tô Bằng thấy phong thư này, lập tức tinh thần chấn động.
Phong thư này đúng là thứ mình phải tìm, chứng cứ Lôi Minh liên lạc với
tổ chức hoặc là công hội khác, không ngờ lại thuận lợi tìm được như vậy.
Địa chỉ liên lạc ở Trung Châu trên phong thử này hẳn là vị trí của tổ
chức hay người chơi đó ở trong trò chơi, ý nghĩ của Lôi Minh với suy
đoán của Tô Bằng giống nhau, không có liên lạc trong hiện thực mà là lựa chọn sử dụng trạm dịch liên lạc trong trò chơi.
Tô Bằng nhìn địa chỉ trên phong thư này, là thành Thông Nguyên Trung Châu, địa chỉ của một tiệm bán thuốc.
“Lôi Minh quả nhiên có vấn đề... Hắn hẳn là đã sớm theo dõi máy chủ trò
chơi của công ty, muốn trộm ra ngoài mấy bộ, dù sao tiền lương của công
ty, mỗi tháng tính toán đâu ra đấy chỉ có hơn ba vạn, nhưng ba chiếc máy chủ giá trị đại khái phải đến ba trăm triệu."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, sau đó ghi nhớ kỹ địa chỉ trên phong thư
này, khắc sau ở trong lòng, sau này tất sẽ có chỗ hữu dụng.
“Ngươi tra thế nào rồi? Có tìm được địa chỉ của châu này không, còn có bản ghi chép của thư tín do Lương Châu Lý Mục gửi tới?"
Tô Bằng quay đầu, nói với tên phiên tử tra xét bản ghi chép thư tín kia.
“Hồi bẩm đại nhân, có bản ghi chép... Lương Châu Lý Mục, gửi qua bảy
phong thư cho Triệu Thu mà đại nhân đã nhắc đến, đồng thời, còn có hai
phong thư gửi cho một người trong quận Giang Ninh, tên là Ninh Thải."
Phiên tử kia trả lời Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong, lại cau chặt chân mày, nói:
“Ninh Thải?"
“Đúng vậy, mặt khác địa chỉ ở Trung Châu kia, cũng gửi qua chín phong
thư cho Lôi Minh ở quận Giang Ninh, đều là ký gửi còn lại không có thêm
gì cả, trong bản ghi chép cũng không có gửi thư cho người khác."
Tên phiên tử xem xét bản ghi chép thư tín kia, cầm lấy bản ghi chép nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, trong lòng dường như đã hiểu được Lôi Minh, hắn dường
như dùng cách thức truyền tin của dịch trạm, mắc nối với tổ chức nào đó
của Trung Châu, mà còn Triệu Thu... Hắn ngược lại có chút phức tạp,
người liên lạc với hắn, không biết là người chơi, hay là NPC giang hồ
bình thường.
“Không ngờ Ninh Thải cũng tham gia vào chuyện này... Có chút phức tạp."
Trong lòng Tô Bằng không khỏi nghĩ đến khả năng xấu nhất, là Ninh Thải
cùng với Triệu Thu là một bọn, mà mình bị bọn họ coi là đối tượng lừa
gạt, nếu quả thật là như vậy, Tô Bằng về phương diện cảm tình có chút
không tiếp thụ được.
“Còn có một phong thư của Triệu Thu, nhìn xem thử bên trong nói gì đi."
Tô Bằng cầm một phong thư khác trong tay, dùng hộp quẹt hơ qua, rút thư ra.
“Triệu lão đệ, ba tháng sau, thủ đô Canberra ở Úc có một buổi tụ hội
người chơi cá nhân, đến lúc đó người mang theo máy chủ cũng có mặt, sẽ
giới thiệu người đó với ngươi, phương thức liên lạc mới của ta
meiyou603@gmail. com."
Đây là nội dung bên trong thư gửi cho Triệu Thu, cũng là một phong thư ngắn gọn.
Nhìn các chữ màu đỏ này, dùng bút lông viết, lại có một địa chỉ email
hiện đại, khiến Tô Bằng một loại có cảm giác không hài hòa... Có điều
lập tức giảm đi, Tô Bằng chú ý tin tức mà phong thư này tiết lộ.
Lật lại nhìn chỗ ký tên người gửi, viết là "Huynh Từ Khản", không có để lại địa chỉ.
Tô Bằng nhìn, đem phong thư ném cho tên phiên tử vẫn còn đang kiểm tra bản ghi chép, nói với hắn:
“Điều tra thêm, xem có thể tra được phong thư này là từ đâu gửi tới hay không."
Sau đó, Tô Bằng cầm lấy lá thư trong tay, xem nội dung.
Phong thư này vô cùng đơn giản, nhưng lại để lộ ra một số tin tức, xem
nội dung trong thư, hẳn là Triệu Thu ở trong trò chơi kết bạn với người
chơi cá nhân, nếu không phải là người của tổ chức thì đã không cần phải
bảo Triệu Thu đi đến buổi tụ hội của người chơi cá nhân kia.
Mà còn địa chỉ, cũng để lộ ra một số tin tức, thủ đô Canberra của Úc?
Nói như vậy, người chơi của trò chơi Tử Vong Luân Hồi, cũng không phải
là giới hạn tại trung quốc, mà là phân bố ở các nơi trên thế giới, nếu
có thể tạo thành một buổi tụ hội, như vậy những người chơi cá nhân kia
cũng không phải là số ít.
“Có thể ghi nhớ những tin tức này, còn có địa chỉ hòm thư... Đến lúc đó, nói không chừng có thể tra được một số tin tức hữu dụng."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
“Đại nhân, tra được rồi, phong thư này là từ Trung Châu gửi đến... Có
điều địa chỉ cụ thể thì không tra được, chỉ là trạm dịch có bản ghi chép mà thôi."
Phiên tử kia cũng đã tra được lai lịch của phong thư trong tay Tô Bằng, Tô Bằng nghe xong, chân mày bỗng nhúc nhích.
“Cũng là Trung Châu? Có quan hệ với đám người mà Lôi Minh liên lạc kia sao?"
Tô Bằng suy nghĩ một lát, cuối cùng cảm thấy, Triệu Thu cùng với Lôi
Minh, hẳn không phải là cấu kết với nhau, nếu không có rất nhiều chuyện
hai người bọn họ liên thủ là làm được tốt hơn nhiều rồi, Lôi Minh cũng
không có cần thiết phải tiếp xúc Tôn Thế Giai.
“Được... Hai người các người cũng đều là người có năng lực trong Hắc
Lang Nhĩ, ta nếu có cơ hội sẽ cất nhắc hai người các ngươi."
Tô Bằng khích lệ hai người này một chút, hai người này không khỏi vui
mừng lộ rõ trên nét mặt, có thể tăng lên một cấp, từ phiên tử bình
thường biến thành đầu lĩnh, đối với bọn họ mà nói chính là một sự tiến
bộ không ít.
Có điều Tô Bằng cũng chỉ là
khích lệ mà thôi, không nói đến một mình hắn có quyền lợi cất nhắc nhân
sự với phó chủ quản phụ trách Hắc Lang Nhĩ là Hàn Thác hay không, bản
thân hắn trong một tháng, gần như có thể phải làm rụng Lô Khiếu Thiên,
đến lúc đó, những thành viên được mình cất nhắc lên Hắc Lang Nhĩ sẽ có
kết cục ra sao, ngược lại cũng rất đáng giá suy nghĩ.
Tô Bằng lại nhìn hai phong thư, ghi nhớ tin tức trong đó, sau đó nói với hai người kia:
“Các ngươi dán lại phong thư, sau đó đem hai phong thư này cất vào lại
chỗ cũ, nhớ kỹ phải không được nhầm lẫn, hơn nữa, những thứ nhìn thấy
hôm nay đều phải giữ kín như bưng."
“Dạ, chúng tiểu nhân đều chưa từng tới nơi này."
Hai gã phiên tử vội vàng nhận mệnh, Tô Bằng khẽ gật đầu, đem hai phong
thư này giao cho bọn họ xử lý, bản thân hắn lại ra ngoài, uy hiếp đe dọa dịch thừa một chút, khiến người này cũng phải giữ bí mật.
Làm xong những việc này, Tô Bằng đi ra khỏi trạm dịch, thở ra một hơi thật dài, trong lòng nói:
"Hôm nay tuy rằng trả giá một trăm lượng hoàng kim, nhưng coi như là
cũng thắng lợi trở về, biết được một số tin tức của Triệu Thu với Lôi
Minh... Coi như là đáng giá."
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng đột nhiên xẹt qua một tia suy nghĩ,
chính là nhớ tới Ninh Thải, không biết Ninh Thải trong chuyện này sắm
vai trò gì, là bị tổ chức lôi kéo mượn sức, hay là đứng ở cùng một trận
tuyến với Triệu Thu.
“Thật không muốn cùng nàng đứng ở phía đối lập... Hi vọng nàng chỉ là người ngoài cuộc."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, thở dài một tiếng, dẫn ngựa chạy đến đại doanh phía tây.
Vừa tới được cửa đại doanh phía tây, Tô Bằng chợt thấy một người quen thuộc, cũng đã vài ngày không gặp, Lăng Tiêu Vũ.
“Tiêu Vũ!"
Tô Bằng gọi một tiếng, từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, dắt ngựa đi đến Lăng Tiêu Vũ.
“Ngươi đến đây lúc nào?"
Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ, vẻ mặt Lăng Tiêu Vũ ảm đạm, cố gắng cười cười, nói:
“Vừa tới không lâu, Tô đại ca, ngươi lần này coi như là nổi danh giang
hồ rồi, mang theo giang hồ hào kiệt, tấn công Cổ Kiếm Sơn Trang, chém
chết Cổ Kiếm, ta ở trong thành chủ phủ đều nghe nói đến."
“Thật sao?"
Tô Bằng không ngờ tin tức truyền nhanh như vậy, xem ra là Ninh Thải của
tổ Ám Kiêu cố ý lan truyền, để cho mình thu được nhiều danh vọng giang
hồ, có điều Tô Bằng cũng không thèm để ý những thứ này, ánh mắt của hắn
thấy Lăng Tiêu Vũ hôm nay mặc một bộ quần áo màu lam không thường mặc,
trên cánh tay còn mang theo một mảnh lụa đen, lập tức kịp phản ứng, nói:
“Ông ngoại ngươi..."
Lăng Tiêu Vũ không nghe câu này còn đỡ, nghe được, đôi mắt lập tức đỏ lên, nói:
“Ngoại công ta đêm qua không ngừng ho ra máu, cuối cùng... Vẫn là..."
"Cố nén bi thương, ai cũng phải đến lúc."
Trong lòng Tô Bằng thở dài một tiếng, vô ý thức vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu Vũ.
Lăng Tiêu Vũ cảm giác được bàn tay của Tô Bằng, thân thể không khỏi khẽ
run lên, có điều lập tức khôi phục lại bình thường, nàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt rõ ràng đã khóc có chút sưng đỏ nhìn thoáng qua Tô Bằng, cố
gắng cười cười, nói:
“Ta không sao... Ông ngoại đã bảy mươi tư, không tính là chết trẻ...
Chẳng qua là Lục Tam Bình kia thật đáng hận... Quả thật là tiện nghi cho hắn."
Trong lòng Tô Bằng nghe xong, không khỏi thở dài một tiếng, thành chủ
Mạc Thiên Kình vốn là tìm danh y cho phụ thân để kéo dài mệnh, lại không nghĩ rằng gặp phải lang băm Tôn Nhất Kiêu, vô tình hại chết ông ngoại
Lăng Tiêu Vũ.
Chẳng qua lão gia kia cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, hơn nữa vốn là đã có
bệnh, ngày giờ không nhiều, sớm đi một bước cũng vậy dù sao mọi người
cũng đã chuẩn bị tâm lý.
“Đúng rồi, Tiêu Vũ, trong thành chủ phủ bây giờ nhất định rất loạn...
Ngươi không ở trong phủ, tới tìm ta là có việc gấp gì sao?"
Tô Bằng hỏi Lăng Tiêu Vũ, Lăng Tiêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Sáng sớm hôm nay, trong phủ có một khách nhân tới, là một trưởng lão họ Ngô người Đằng Châu phái Hằng Sơn, còn có một tên gọi là Hoắc Tư Hiền
trong giang hồ thập Tiểu Kiếm đứng hàng thứ sáu, có quan hệ với Hoắc Tư
Kiệt hung thủ vụ án mạng hư hư thực thực ở Hồ Phàn Dương mà chúng ta đã
gặp kia, đến đây tiếp bái cậu của ta."
“Trưởng lão họ Ngô kia đều là dựa theo giang hồ lễ tiết mà tới, lấy ra
bái thiếp của phái Hằng Sơn, muốn bái lạy truy điệu ông ngoại của ta...
Nhưng, mục đích của bọn họ cũng không phải là như thế."
“Sau khi bái tế, bọn họ liền muốn cậu ta giới thiệu, muốn gặp Tô đại ca, đoạn thời gian trước xảy ra không ít chuyện, cậu còn nhớ rõ ngươi, đối
phương lại bày đủ thành ý, cậu cũng muốn nhìn ngươi một chút rốt cuộc để xem ngươi là bộ dáng gì, biết rõ ta và ngươi tương đối quen thân, bảo
ta đi báo cho ngươi một tiếng, ngày mai là đại tế của ông ngoại ta,
ngươi cũng phải tham gia."
Tô Bằng nghe xong, không khỏi nhíu mày... Hoắc Tư Kiệt? Không phải là
Lăng Tiêu Vũ nhắc tới, Tô Bằng cơ hồ đã quên mất người này, dựa theo
cách nói của Âu Dương Khánh cùng với Phó Tử Dịch, ngày đó ở Hồ Phàn
Dương, người cưỡng gian rồi giết chết tiểu thư nhà phú ông kia, quả thật chính là Hoắc Tư Kiệt, không ngờ ca ca hắn cùng với người của phái Hằng Sơn cũng đủ bản lãnh đã cứu hắn ra.
Tô Bằng cũng sẽ không cho rằng đối phương là bởi vì trong đường đi nhận
biết mình nên cố ý tới tiếp bái, tám chín phần mười là ca ca của hắn
cùng với trưởng lão của phái Hằng Sơn muốn mang Hoắc Tư Kiệt tới rửa
sạch, thậm chí có thể là muốn cho mình gánh lấy tội danh cưỡng gian rồi
giết chết cô gái kia.
“Người đến không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến... Nhưng mà ta
cũng không phải là kẻ sợ phiền phức, nếu hắn muốn gặp, vậy thì cứ gặp
đi."
Tô Bằng nói.
Trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, võ phong thịnh hành, một ít tập tục dân gian cũng bị phai nhạt đi rất nhiều, thành chủ Mạc Thiên Kình cũng
không hi vọng tang lễ của phụ thân kéo dài quá lâu, ngày mai cử hành đại tế, qua thêm một thời gian ngắn liền đưa ma, cũng coi là bình thường,
duy nhất phải ứng phó chính là Hoắc Tư Kiệt, Hoắc Tư Hiền cùng với
trưởng lão phái Hành Sơn kia làm khó dễ.
“Được, Tiêu Vũ, ngày mai ta sẽ theo ngươi đi tham gia đại tế... Bản thân ta muốn nhìn bọn người phái Hằng Sơn kia có thể đưa ra biện pháp gì!"
Tô Bằng gật đầu, nói với Lăng Tiêu Vũ...