Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 411: Chương 411: Người xoay chuyển thiên hạ (1)




Ngày hôm sau, Tô Bằng dậy rất sớm.

Buổi sáng, trước tiên hắn làm xong việc của Thông Vân tiền trang, Thông Vân tiền trang thành Lâm Y nhận được kim phiếu giá trị ba vạn lượng hoàng kim Tô Bằng nhập vào, cũng cho Tô Bằng một chuỗi mật mã rút tiền phức tạp, đồng thời, dùng bồ câu đưa tin cho Thông Vân tiền trang những thành thị khác Tô Bằng chỉ định, có thể dùng chuỗi mật mã rút tiền này, để rút kim phiếu.

Chim bồ câu đến một thành thị khác, còn cần một ít thời gian, Tô Bằng cũng không vội lấy mã số giao cho nhân viên bảo đảm của Tê Tiên Cư, dù sao mặc dù đi bí cảnh thám hiểm, cũng phải đăng xuất khỏi trò chơi, đến lúc đó đưa lại cũng không muộn.

Làm xong những chuyện này, Tô Bằng nhìn đồng hồ, đã sắp đến giữa trưa, bèn trở về Hành Y đường lấy tay nải đã chuẩn bị sẵn từ trước, sau đó đi ra ngoài thành.

Đến buổi trưa, Tô Bằng đã đi tới địa phương. Lần trước nhìn thấy Thái Tuấn Hoa cùng Lương Úy.

Đôi vợ chồng này, đã đợi sẵn ở nơi này.

“Tề tiên sinh ngươi đã đến rồi.”

Nhìn thấy Tô Bằng xuất hiện ở nơi này, Thái Tuấn Hoa khẽ cười, chỉ thấy bên cạnh bọn họ, có ba con tuấn mã.

“Phu nhân ta biết Tề tiên sinh có thể sẽ không chuẩn bị ngựa, cho nên chuẩn bị sẵn ba con ngựa, chúng ta trực tiếp thi triển khinh công có chút gây sự chú ý của mọi người, hơn nữa sức bền bỉ cũng không bao nhiêu, chúng ta cưỡi khoái mã cũng không chậm bao nhiêu, thôi thì cứ cưỡi ngựa đi đến nơi muốn đến... Có điều cuối cùng gần như còn ba ngày đường, cần phải bỏ ngựa đi bộ.”

Thái Tuấn Hoa nói với Tô Bằng.

Tô Bằng khẽ gật đầu, vỗ vỗ tay nải đeo sau lưng mình, nói:

“Trang bị cần thiết, ta cũng chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta lên đường thôi.”

“Được.”

Thái Tuấn Hoa cũng không chậm trễ, dắt một con ngựa nhảy lên lưng ngựa, phu nhân của hắn Lương Úy cũng nhảy lên ngựa.

Tô Bằng lên một con tuấn mã khác, Thái Tuấn Hoa nói:

“Tề tiên sinh theo chúng ta!”

Nói xong, hắn vung roi quất vào khoái mã, cao giọng hô một tiếng:

“Giá!”

Điều khiển tuấn mã, lao về hướng tây nam.

Tô Bằng cũng không chậm trễ, cùng Lương Úy hai người đuổi theo Thái Tuấn Hoa, ba con khoái mã, chớp mắt bóng dáng đã biến mất nơi trời tây nam.

...

Ngay khi ba người Tô Bằng, Thái Tuấn Hoa vừa rời khỏi lân cận thành Lâm Y, giục ngựa phi nhanh chạy về hướng tây nam, trong thành Lâm Y, có vài người khách đặc biệt đi vào trong thành.

Ở trong thành Lâm Y, năm người đầu đội nón trúc, vào trong thành Lâm Y.

Năm người này, thân thể cũng không phải khôi ngô, nhưng cơ thể ở dưới lớp áo tăng nhân màu vàng đất lại cực kỳ tráng kiện, phảng phất giống như được đúc bằng đồng sắt.

Một người cầm đầu trong đó, mặc dù ăn mặc tăng bào nhìn như bình thường, nhưng gương mặt lại vô cùng anh tuấn.

Hắn dẫn đầu bốn người sau lưng, đi vào trong thành Lâm Y, sau đó dừng lại trong một con phố.

“A di đà phật, Duy Tín sư đệ, sao không tiếp tục đi nữa?”

Nhìn thấy hòa thượng dẫn đầu này dừng lại, một người trong bốn hòa thượng đi theo đằng sau hắn, hỏi.

Hòa thượng dẫn đầu phía trước, lướt nhìn bốn phía, gỡ nón trúc trên đầu xuống, để lộ chiếc đầu bóng loáng.

Nếu như lúc này Tô Bằng vẫn còn ở trong thành Lâm Y, tất nhiên sẽ cảm thấy ngạc nhiên, người này chính là hòa thượng đã từng giao thủ với Tô Bằng, muốn bắt Tô Bằng mang về Đại Không tự diện bích sáu mươi năm, đệ tử nòng cốt của Đại Không tự... Thích Duy Tín!

Lúc này, Thích Duy Tín ăn mặc tăng bào màu vàng bình thường, hắn nhìn người trên đường phố, chần chờ thoáng chốc nói:

“Bốn vị sư huynh, chúng ta từ trong chùa ra ngoài đuổi đến nơi đây, đã dùng hết bao nhiêu thời gian rồi?”

“Mười bảy ngày.”

Sau lưng hắn, người được Thích Duy Tín gọi là sư huynh kia trả lời.

“Mười bảy ngày... Chúng ta mùng một tháng chín ra khỏi chùa, hôm nay có lẽ đã là hai mươi tám tháng chín rồi?”

“Đúng vậy, chúng ta vốn nên đến Lâm Y sớm hơn ba bốn ngày, chỉ là trên đường gặp một người dường như là người của ma đạo, quấn lấy chúng ta mấy ngày, mới không đến đúng thời hạn.”

Một hòa thượng đội nón trúc khác nói.

“Vậy thì không ổn.”

Thích Duy Tín nghe thế, lông mày anh tuấn nhăn lại, nói:

“Hư Ngộ sư thúc tổ, thi triển đại trí tuệ, khám phá huyền cơ, đắc ngộ thiên cơ, tính ra trong thiên hạ sắp có thay đổi lớn, mà người khiến cho thiên hạ biến đổi, chắc hẳn xuất hiện ở Lâm Y, cho nên nhiều lần căn dặn chúng ta, phải trước hai mươi bảy tháng chín, đi đến Lâm Y, tìm kiếm người mang vận mệnh xoay chuyển thiên hạ kia, sau đó bảo chúng ta dẫn hắn đưa về Đại Không tự, dẫn hắn đi gặp Hư Ngộ sư thúc tổ, phương trượng cực kỳ coi trọng thiên cơ Hư Ngộ sư thúc tổ khám phá được, đem chuyện quan trọng nhất này giao cho chúng ta hoàn thành, nhưng chúng ta lại bởi vì người ma đạo quấy nhiễu, đã tới chậm một ngày... bây giờ, chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ, nên làm sao cho phải đây?”

“Duy Tín sư đệ, ngươi quá mức tự trách rồi.”

Nghe Thích Duy Tín nói thế, sau lưng hắn, hòa thượng được hắn gọi là sư huynh mở miệng đầu tiên kia, cũng tháo nón trúc trên đầu mình xuống.

Nón trúc tháo xuống, lập tức cho thấy chỗ hòa thượng này không giống người thường.

Chỉ thấy hòa thượng này, màu sắc làn da cơ thể, không ngờ hoàn toàn bằng màu đồng cổ.

Mặc dù ở thế giới Tô Bằng, không ít người ngoại quốc với nước da màu đồng cổ, với tiêu chí khỏe mạnh, cực kỳ được mọi người đua theo, nhưng mà, đại bộ phận da thịt trên người, sau khi phơi nắng, cũng đều là một loại màu sắc giống như đồng cổ, cùng với màu đồng thật sự, vẫn có không ít khác nhau.

Nhưng mà, nước da màu đồng trên người sư huynh của Thích Duy Tín, lại hoàn toàn là màu đồng, bây giờ đi tìm một khối đồng đến, đặt ở trước người hòa thượng này, đều không thể phát hiện có gì khác biệt.

Không chỉ như thế, nếu có người lúc này dùng binh khí kiểm tra một chút, sẽ phát hiện, mức độ cứng cáp của thân thể hòa thượng này, cũng không kém bao nhiêu so với đồng vàng, đao kiếm bình thường chém lên người hắn, có lẽ ngay cả một vệt sướt cũng không thể để lại.

Có lẽ, chỉ có đồng thi Tô Bằng lưu giữ trong sơn động kia, mới có thể so đấu một chút mức độ cứng cáp của cơ thể với hòa thượng này.

Chỉ nghe hòa thượng thân thể toàn bộ là màu đồng cổ này, nói với Thích Duy Tín:

“Duy Tín sư đệ, trước khi chúng ta lên đường, Hư Ngộ sư thúc tổ không phải đã từng nói rồi sao? Thiên hạ sắp sửa có biến cố lớn, đại loạn, thật ra là trình tự của lẽ trời, gần như không thể ngăn cản, chỉ có thể trì hoãn, muốn chúng ta tìm được người xoay chuyển thiên cơ, cũng chỉ là trì hoãn thời gian thiên hạ đại loạn một chốc mà thôi, để có một số người có thêm chút thời gian chuẩn bị và phản ứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.