Thoáng suy tư một chút, Tô
Bằng dùng kinh nghiệm thực chiến, đem thân pháp Thần Hành Bách Biến tăng lên hai cấp, lại tăng Bán Thức kiếm pháp lên một cấp.
Tăng lên như thế, Tô Bằng cũng có suy nghĩ ở trong đó, mình tối đa một
tháng, liền phải rời khỏi quận Giang Ninh, nếu như mình trộm máy chủ
thành công, có lẽ sẽ bị công ty đuổi giết, trong công ty ngọa hổ tàng
long, nói không chừng sẽ có cao thủ nào đó.
Mà Tô Bằng muốn đào thoát thành công, cũng không nhất định phải đánh
thắng bọn họ. . . Đánh không lại bọn họ, ít nhất chạy qua bọn họ là đủ
rồi.
Thần Hành Bách Biến là công pháp khinh công cấp vàng, căn cứ lúc báo
cho công ty, phản ứng trong công ty, liền biết, trong công ty, người đặc biệt tốt khinh công, hẳn không nhiều lắm.
Mà lúc Tô Bằng báo lên, còn ẩn dấu một phẩm cấp, nói khinh công là công pháp cấp bạc, mặc dù như vậy ở trong công ty cũng đã là người giỏi
khinh công, càng đừng nói đó là thân pháp cấp vàng.
Tô Bằng có lòng tin, Thần Hành Bách Biến sau khi tăng lên tới tầng thứ
ba, vòng vây người trong công ty có thể đuổi giết mình, trên cơ bản
không có mấy người.
Mà kinh nghiệm còn dư, đề thăng Bán Thức kiếm pháp, chứ không phải tăng tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, cũng là vì như thế.
Tô Bằng coi trọng chính là hấp thu công kích của Bán Thức kiếm pháp,
bởi vì dù sao có thể gặp ngoài ý muốn, mình phải bảo đảm năng lực sinh
tồn của bản thân, Bán Thức kiếm pháp cường công không được tốt lắm,
nhưng phòng ngự hấp thu tuyệt đối là nhất lưu, sau khi tăng lên một bậc, cho dù lại gặp phải BOSS cấp bạc như Cổ Kiếm hoặc là cương thi lông
xanh hoặc là cường giả công ty chính diện, cũng không nhanh chóng bị
thua, có cơ hội chạy trốn.
Như vậy, trong tương lai có thể trong đuổi giết, Tô Bằng liền có đầy đủ dư âm cứu vãn tự bảo vệ mình.
Về phần tế điện phụ thân thành chủ Mạc Thiên Kình ngày mai, ngược lại
là chuyện nhỏ, Tô Bằng có phần tin tưởng phán đoán của Phó Tử Dịch, Bán
Thức kiếm pháp cấp một đối chiến Hoắc Tư Hiền của Thập Tiểu Kiếm giang
hồ, cũng sẽ không bị thua, chớ nói chi là Bán Thức kiếm pháp nhị cấp.
Cứ như vậy, Tô Bằng lựa chọn đem hai dạng võ công này tăng lên, tốc độ
di động của Thần Hành Bách Biến gia tăng, lần nữa tăng thuộc tính nhanh
nhẹn của bản thân 50%, mà hấp thu công kích của Bán Thức kiếm pháp, cũng tăng lên.
Mặc dù là kiếm pháp màu vàng, kinh nghiệm thực chiến cần cũng không
tính quá nhiều, đem Bán Thức kiếm pháp tăng lên một cấp dùng 2200 kinh
nghiệm, tăng thân pháp Thần Hành Bách Biến đến tầng thứ hai dùng 1800
kinh nghiệm, cấp 2 đến cấp 3 dùng 2200 kinh nghiệm, như vậy thì, Tô Bằng còn dư 400 kinh nghiệm thực chiến.
"Tạm thời như vậy, cũng coi như là có lực tự bảo vệ, phải xem ngày mai, huynh đệ Hoắc Tư Hiền kia, còn cả trưởng lão phái Hằng Sơn, có thể làm
ra trò gì."
Trong lòng Tô Bằng nghĩ. . .
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tô Bằng thăng cấp võ công của mình không lâu sau, đã tới lúc tan việc hôm nay.
Tô Bằng từ trong khoang trò chơi bắn ra, hoạt động thân thể có hơi cứng ngắc một chút, sau đó định đi nhà ăn ăn cơm, lúc này, vừa vặn thấy Tần
Tiểu Nguyệt cũng từ trong khoang trò chơi ra ngoài.
Tô Bằng nhìn nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu,
Tần Tiểu Nguyệt mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại là nhân viên lâu
năm, minh bạch với công ty nhất định là vượt xa bản thân, hơn nữa còn
chưởng quản phòng hồ sơ tổ Ám Kiêu ở trong trò chơi này, biết tin tức
màn trong nhất định không ít, sao mình không thân cận với nàng, tìm hiểu thử tin tức chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Bằng nhìn về phía Tần Tiểu Nguyệt, mang theo nụ cười nói:
"Tần Tiểu Nguyệt, có rảnh không? Cùng đi nhà ăn ăn cơm được không?"
"Ơ? Hôm nay sao lại chờ ta? Trước kia ngươi không phải vừa logout liền biến mất sao?"
Nghe Tô Bằng nói như vậy, Tần Tiểu Nguyệt giống như rất ngạc nhiên, hỏi Tô Bằng.
"Ha ha, đoạn thời gian trước áp lực có hơi lớn, muốn làm ra một phen
thành tích, giữ vị trí tán nhân này, không muốn mất mặt ở trong tổ, có
điều bây giờ làm nhiệm vụ Cổ Kiếm sơn trang, thoáng cái áp lực liền nhỏ
đi rất nhiều, người cũng buông lỏng, nhớ tới lúc ta vào tổ Ám Kiêu ngươi cũng ủng hộ ta không ít, nên muốn ăn một bữa cơm với ngươi, để cảm ơn."
Tô Bằng mỉm cười nói với Tần Tiểu Nguyệt.
"Ô ô ô, ngươi thực khôn khéo, ăn cơm trong công ty cũng không cần ngươi xài tiền, một bữa cơm miễn phí đã định thoái thác nhân tình à?"
Tần Tiểu Nguyệt lè lưỡi, lấy tay ép khuôn mặt, giống như tiểu hài tử làm biểu lộ tu tu nói với Tô Bằng, Tô Bằng khẽ cười, nói:
"Thời gian chúng ta không phải không tiện nha, nếu ngươi muốn, ngày nghỉ mời ngươi ăn món ăn Pháp cũng được."
"Tốt, có điều ngày nghỉ phải ăn, hôm nay cũng phải ăn."
Tần Tiểu Nguyệt nói, tính cách nàng vốn đã sinh động, hơn nữa tâm tư cũng không tính quá sâu, nói với Tô Bằng.
"Ừm, đi thôi."
Tô Bằng nói với Tần Tiểu Nguyệt, Tần Tiểu Nguyệt gật đầu, đi theo Tô Bằng cùng đi ra khu log in.
Tô Bằng rốt cuộc vẫn không đem hai bản ghi chú Cổ Kiếm giao cho Ninh Thải, mà là cùng Tần Tiểu Nguyệt, cùng đi đến nhà ăn.
Hôm nay thực đơn chính của nhà ăn là đồ nướng, hai người gọi một số chế phẩm để nướng, lại gọi hai phần món chính, tìm một cái bàn, mặt đối mặt ngồi xuống.
"Nói đi, ngươi có tâm tư xấu gì, có phải là nhắm vào vào tình báo trong trò chơi?"
Vừa mới ngồi xuống, Tần Tiểu Nguyệt liền híp mắt, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, không khỏi bật cười, xem ra Tần Tiểu Nguyệt cũng không phải người ngu.
"Nào có, chỉ là muốn mời ngươi ăn cơm là chính."
Tô Bằng nói, sau đó nói tiếp:
"Có điều, nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như rất quen thuộc, có phải là thường xuyên có người mời ngươi làm khách không."
"Tất nhiên."
Trong tay Tần Tiểu Nguyệt vung vẫy đồ ăn, nói:
"Từ sáu tháng trước, sau khi ta chưởng quản phòng hồ sơ tổ Ám Kiêu,
người xum xoe với bổn tiểu thư càng ngày càng nhiều, cũng dường như
thông qua phương thức tiện nghi thu phục ta, sau đó thu được tin tức,
nhưng mà bổn tiểu thư là ai? Cho nên ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng,
bổn tiểu thư có nguyên tắc vô cùng, muốn tin tức cũng được, có điều phải dùng tích phân để đổi."
Tô Bằng nghe xong, khẽ cười, nói:
"Vậy xem ra ta đi nhầm cửa rồi. . ."
"Hừ, tất nhiên, có điều nhìn ngươi vẫn không tính là rắp tâm bất lương, bổn tiểu thư cho ngươi một cơ hội, dù sao mấy ngày qua ta đối với ngươi cũng coi như chiếu cố, ngươi mau ca ngợi bổn tiểu thư thiện lương và
xinh đẹp, nói không chừng ta vui vẻ, sẽ chiếu cố ngươi một chút đó."
Tần Tiểu Nguyệt nói, sau đó làm bộ dạng cao quý lãnh diễm, nhưng mà
biểu lộ này chưa tới hai giây, bản thân nàng không nhịn được trước, bật
cười khì khì.
Tô Bằng cũng cười theo, tính cách này của Tần Tiểu Nguyệt rất khiến
người ta yêu thích, ở chung với nàng, bất giác thoải mái hơn.
"Hừ! Ta nói sao ngươi làm hư chuyện tốt của ta, hóa ra là ngươi với nàng cấu kết lại!"
Chính lúc này, Tô Bằng chợt nghe cách đó không xa, có người hừ lạnh, âm dương quái khí nói.
Tô Bằng nghe được thanh âm này, khẽ nhíu mày, lại thấy là Lưu Phong tổ
Ám Kiêu, hắn cũng bưng một khay thức ăn, tựa hồ muốn ngồi ở vị trí bên
cạnh, lại thấy mình và Tần Tiểu Nguyệt.
Tần Tiểu Nguyệt thấy Lưu Phong, sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ hết sức không vui, Tô Bằng nghe thanh âm âm dương quái khí của Lưu Phong, cũng
cảm thấy không thoải mái, mở miệng nói:
"Lưu Phong, có phải là chuyện gì trong mắt ngươi, đều là bỉ ổi không chịu nổi như vậy không?"
"Đừng giả mù sa mưa, ngươi muốn, chẳng qua cũng là phòng hồ sơ nàng quản lý thôi, ta cho ngươi biết, không cần diễn."
Lưu Phong cười khẩy một tiếng, nói với Tô Bằng.
"Lưu Phong!"
Tần Tiểu Nguyệt nghe xong, không biết sao thoáng cái tức giận, quyền mềm tức giận đập bàn một cái, đứng lên.
"Hôm nay không có thời gian cãi nhau với các ngươi, các ngươi tiếp tục thông đồng đi."
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, bưng chén đĩa rồi rời khỏi đây.
Tần Tiểu Nguyệt nghe lời của Lưu Phong, ngực nghẹn một cổ lửa giận, sau nửa ngày, mới hừ một tiếng dùng sức ngồi xuống, sau đó hung hăng nhét
đồ ăn với miệng, thiếu chút nữa bị sặc.
"Đừng nóng giận, vì hắn không đáng."
Tô Bằng an ủi Tần Tiểu Nguyệt, Tần Tiểu Nguyệt ho khan vài tiếng, mới khôi phục bình thường, vẫn rất giận, nói:
"Hắn cho rằng mỗi người đều giống như hắn, cũng là vì ích lợi sao?"
"Sao nói như thế?"
Tô Bằng hỏi Tần Tiểu Nguyệt, Tần Tiểu Nguyệt quay đầu lại, chán ghét nhìn thoáng qua Lưu Phong, nói:
"Hắn tiếp cận ta, còn có một mục đích, chính là vì phòng hồ sơ ta
chưởng quản, hắn muốn sử dụng miễn phí tư liệu nơi đó. . . Hắn người
này, vì tiền, cái gì đều có thể làm được."
Ngừng một lát, Tần Tiểu Nguyệt nói:
"Ngươi biết không? Ta nghe người khác nói, Lưu Phong chẳng những mặt
cảm tình rất tệ, còn cờ bạc chả ra gì. . . Hình như còn thiếu vay nặng
lãi, đồng nghiệp khác ngày nghỉ cùng hắn đi quán bar, thiếu chút nữa bị
cho vay nặng lãi đánh. . . Hắn chính là kẻ tệ hại, nghe đồng nghiệp nói, lúc ấy Lưu Phong tìm hắn vay tiền, còn nói, cho hắn tiền, hắn liền đem
bạn gái trước giới thiệu cho đồng nghiệp kia, còn nói rất nhiều lời rất
hạ lưu. . . Người như vậy, sao không sớm bị xe đụng chết chứ."
Tô Bằng nghe xong, nhìn Lưu Phong ngồi xa xa, mình trước kia thật đúng là không nhìn ra, hắn là người như vậy.
"Nhược điểm của hắn quá rõ ràng, vì tiền, cho dù là bán đứng cha mẹ của hắn, ta nghĩ hắn đều làm ra được, người như vậy, ai dám kết giao?"
Tần Tiểu Nguyệt cuối cùng giống tổng kết, nói.
Tô Bằng nghe câu như thế, lông mày đột nhiên giật giật.
"Nhược điểm rõ ràng? Vậy đại biểu, chính là dễ khống chế. . . Chỉ cần
nắm giữ nhược điểm của hắn, liền có thể làm được rất nhiều chuyện. . ."
Trong lòng Tô Bằng, đột nhiên dâng lên ý nghĩ này. . .
Bữa cơm cùng Tần Tiểu Nguyệt này, bỏ qua đoạn không hài hòa Lưu Phong
này, ăn rất vui vẻ, có điều cũng là vì Lưu Phong cắt đứt, khiến Tô Bằng
không tiện nghe tin tức, chỉ hàn huyên một số chuyện nhảm trong công ty.
Có điều, thu hoạch lấy được ngoài ý muốn, là minh bạch của Tô Bằng với
Lưu Phong kia càng nhiều thêm một bước, Tô Bằng vốn đang có chút mơ hồ
kế hoạch trộm máy chủ, tựa hồ vì vậy, rõ ràng không ít.
Ăn cơm xong, Tô Bằng chia tay Tần Tiểu Nguyệt, quay về phòng trước.
Lúc trở lại phòng, di động Tô Bằng đột nhiên vang lên thanh âm 'Tít tít'.
Nghe được thanh âm này, Tô Bằng ngay lập tức lấy di động ra, đây là một phần mềm hacker hắn lắp đặt ở trên máy vi tính của Tôn Thế Giai, lúc
Tôn Thế Giai tiến hành thao tác đặc biệt, di động Tô Bằng sẽ có phản
ứng.
Mở ra di động, Tô Bằng nhìn thử, là trang web động lần trước của Tôn Thế Giai.
"Lại muốn liên lạc với Tiếu Tiếu kia sao?"
Trong lòng Tô Bằng nghĩ, cưỡi xe nhẹ đi đường quen, Tô Bằng mở máy tính ra, rất nhanh xâm nhập máy tính Tôn Thế Giai.
Chỉ thấy, trên website động kia, lại truyền đến tin tức hai người nói chuyện phiếm.
"Ta đã lấy được tín nhiệm của Lôi Minh, trước ngày nghỉ cuối tuần, ta sẽ cùng Lôi Minh, thu được máy chủ công ty."
Website động, biểu hiện tin tức như trên. . .