Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 512: Chương 512: Oan gia ngõ hẹp (1)




Một kiếm này của Đinh Hoành Vũ, mang theo toàn bộ uy thế Thục Sơn kiếm trận tập trung, chém tới Tô Bằng.

Bản thân hắn võ công cũng không yếu, đại khái nằm ở trình độ xếp hạng bảng đầu của giang hồ thập đại kiếm, có lẽ lại càng có thêm kinh nghiệm lão luyện, công lực cũng càng thâm sâu hơn.

Lúc này một kiếm cuốn theo toàn bộ khí thế của Thục Sơn kiếm trận, cũng có chút không tầm thường, đã đạt đến trình độ kiếm khí toát ra kiếm thể tấn công, mang theo một đạo kiếm khí trong suốt, tấn công thẳng về phía Tô Bằng.

Tô Bằng nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng, thi triển ra Bán Thức Kiếm Pháp, ở trước người tạo thành một lực trường phòng ngự.

Trường kiếm cực lớn của Đinh Hoành Vũ mang theo kiếm khí, rơi vào trong lực trường phòng ngự của Tô Bằng, nhanh chóng giống như là trâu đất xuống biển, biến mất không thấy dấu vết.

Nhưng thanh trường kiếm cực lớn này mặc dù kiếm khí bị đánh tan, nhưng thế tiến vẫn còn, chiều dài cùng sức nặng bản thân nó đều vượt xa bảo kiếm thông thường, lại thêm cuốn theo uy thế Thục Sơn kiếm trận này, kiếm khí mặc dù bị phá vỡ, nhưng bản thể vẫn tấn công về phía trước, va chạm cùng Vô Phong kiếm của Tô Bằng.

Tô Bằng cảm giác, uy thế của một kiếm này, vẫn không đủ để phá vỡ Bán Thức Kiếm Pháp mười tầng của mình, vì vậy kịp thời thi triển Bán Thức Kiếm Pháp, chặn đánh thanh trường kiếm cực lớn này.

Nhưng mà, thanh trường kiếm cực lớn này vẫn chưa chấm dứt thế tấn công, ở hai bên Tô Bằng, lại có bốn người phi thân lao tới.

Người phi thân lao tới, chính là bốn trưởng lão Thiên Phủ hội mặc quần áo màu vàng kia, bọn họ giống như tinh thông thuật hợp kích, thấy Đinh Hoành Vũ đang kiềm chế Tô Bằng, bèn cùng nhau từ hai bên giáp công Tô Bằng.

Đỗ Thu bên cạnh Tô Bằng, lập tức quát to một tiếng, cầm trong tay kiếm Băng Phách Hàn Thiền, xông về một phía bên cạnh, vì Tô Bằng chống đỡ một phía tấn công của trưởng lão áo vàng.

Còn Tô Bằng, lúc này có chút cảm giác sự khác thường của tấn công đối diện, một kiếm này của Đinh Hoành Vũ, không ngờ giống như đang dồn sức về sau, một kiếm này không giống như là một kiếm bình thường, kình lực không ngừng, không dứt tấn công về phía trước.

Tô Bằng vốn đã tính toán, võ công của Đinh Hoành Vũ, đại khái lợi hại hơn mấy phần Giang Biệt Ly xếp hàng thứ hai trong giang hồ thập đại kiếm, nội lực đại khái tương đương với trình độ tầng năm tầng sáu của mình, nhưng thật không ngờ rằng, kình lực Đinh Hoành Vũ này, so với trong tưởng tượng của mình không chỉ mạnh gấp đôi mà thôi.

Có điều với loại trình độ này, Bán Thức Kiếm Pháp còn có thể phòng ngự, Vô Phong kiếm của Tô Bằng thi triển một kiếm thế, đem một kiếm này của Đinh Hoành Vũ chệch đi hướng khác, thuận tiện hướng sang tấn công vào hai trưởng lão áo vàng đang tấn công bên sườn mình.

Hai trưởng lão áo vàng này, một người sử dụng trượng gỗ đầu giống như trói hồn bắt quỷ, một người sử dụng trường kiếm, Bán Thức Kiếm Pháp của Tô Bằng dẫn dắt trường kiếm cực lớn của Đinh Hoành Vũ, vũ khí bốn người cùng nhau giao kích.

Lập tức, nội lực va chạm, khiến Tô Bằng lại đạt được Tất Sát lần thứ nhất.

Bán Thức Kiếm Pháp tầng mười, giới hạn cao nhất Tất Sát có thể thu được vượt xa Bán Thức Kiếm Pháp chưa tu luyện đến mãn cấp, chỉ cần thi triển, trực tiếp đã có ba Tất Sát có thể thi triển, bây giờ lại đạt được cơ hội Tất Sát lần này.

Có thể nói, chỉ cần nội lực Tô Bằng có thể chống đỡ, Tất Sát có thể tiếp tục tụ lực vô hạn.

Tô Bằng không hề bủn xỉn chút nào, trực tiếp bộc phát ra Tất Sát bình thường lần thứ nhất.

“Bùm!”

Một đóa kiếm khí hoa sen trong suốt cực lớn phóng ra từ trên mũi kiếm của Tô Bằng, bao trùm lấy Đinh Hoành Vũ cùng hai trưởng lão áo vàng vào trong.

Hai trưởng lão áo vàng kia võ công cũng không hề thấp, đều ở trình độ trung bình hoặc là có phần hơn giang hồ thập đại kiếm, sau khi bị kiếm khí hoa sen cuốn vào bên trong, mặc dù kinh hãi như không hề rối loạn, đều tự thi triển chân khí hộ thể bảo vệ bản thân, đồng thời rút binh khí về phòng ngự trước người mình.

Nhưng mà, Liên Hoa Kiếm Khí của Tô Bằng, chính là dễ dàng phòng ngự như vậy sao?

Liên Hoa Kiếm Khí đánh vào trên người hai trưởng lão áo vàng kia, nơi được bọn họ dùng binh khí để phòng ngự, nhưng kết quả phòng ngự, lại vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.

“Phụt!”

“Răng rắc!”

Âm thanh giòn tan không ngừng vang lên, trượng gỗ trong tay trưởng lão áo vàng sử dụng trượng gỗ bắt quỷ kia trực tiếp bị Liên Hoa Kiếm Khí đánh gãy, ngoài ra một luồng kiếm khí đánh lên trên người hắn, vào giữa lồng ngực mình, lồng ngực của hắn lập tức hõm xuống một lỗ.

Người này lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay vọt về sau, đáp xuống mặt đất liên tiếp lui lại mấy bước, cuối cùng nửa quỳ quỳ trên mặt đất, mất đi sức lực tiếp tục công kích.

Trưởng lão áo vàng khác, bị Liên Hoa Kiếm Khí đánh trúng tay trái không cầm kiếm, lập tức phát ra một tiếng răng rắc giòn vang, tay trái của hắn gãy thành một góc độ quỷ dị.

Chân người này lảo đảo một cái, cuối cùng vẫn cố gắng chịu đựng, không mất đi chiến lực, nhưng tay trái cũng đã bị bẻ gãy.

Duy nhất có vẻ khác biệt, là Đinh Hoành Vũ cầm trường kiếm cực lớn kia.

Liên Hoa Kiếm Khí của Tô Bằng, chủ yếu nhắm vào chính hắn, ít nhất bảy tám đường Liên Hoa Kiếm Khí đều đánh vào trên người của hắn, chỉ là, trên người người này không biết là như thế nào, không ngờ cứng rắn dị thường, kiếm khí hoa sen đánh vào người hắn, không ngờ liên tục phát ra vài âm thanh giống như kim loại va chạm vào nhau, chỉ là khiến hành động hắn chậm lại, chứ không thể gây ra tổn thương nào cho hắn, người này hét lớn một tiếng, hai tay nắm lấy đại kiếm, quét ngang người Tô Bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.