Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 161: Chương 161: Quân đội




"Máy chủ đầy đủ? Ngươi có ý gì?"

Nghe xong lời của Tô Bằng, đầu mục áo xám kia nhíu mày, nói với Tô Bằng.

"Hiểu biết của ngươi với máy chủ trò chơi còn chưa đủ sâu... Một bộ máy chủ này, chia làm hai bộ phận, bộ phận đầu tiên, chính là những máy chủ giống cái gối này, mà bộ phận còn lại, thì là một chiếc nhẫn, chỉ có mang chiếc nhẫn kia, mới có thể mở ra máy chủ bình thường".

Tô Bằng cầm điện thoại, nói với đầu mục áo xám.

"Cái gì?"

Nghe xong lời của Tô Bằng, người áo xám kia không khỏi sững sờ một chút.

"Ngươi bây giờ đã hiểu chưa? Máy chủ trên tay các ngươi, chỉ là một nửa trong một bộ có hai kiện vật, không có nhẫn trò chơi, máy chủ kia, các ngươi có thể sử dụng như gạch".

Tô Bằng nói với đầu mục áo xám.

Người này trầm mặc sau nửa ngày, cầm điện thoại, nói với Tô Bằng:

"Ngươi nhẫn một nửa còn lại, để ở chỗ nào?"

"Bây giờ còn chưa thể nói cho ngươi biết, bởi vì ngươi không trả tiền."

Tô Bằng hờ hững nói, sau đó nói:

"Bây giờ bảng giá là một trăm hai mươi triệu, hai mươi triệu trong đó là thu phí trừng phạt mang tính trả thủ ngươi, ngươi cần đem hai mươi triệu đô la mỹ chuyển vào tài khoản của ta, sau đó, ta sẽ nói chỗ cất nhẫn cho ngươi biết... Không nên cùng ta cò kè mặc cả, là các ngươi không tuân thủ đạo đức giao dịch trước, ở mặt này, ta chiếm được ưu thế."

"Đồng thời, ngươi cũng không cần bắt người đại diện ta uy hiếp ta, ngươi có thể hỏi thử hắn, số lần ta và hắn gặp mặt, tổng cộng không vượt bốn lần... Hắn không phải người trọng yếu gì của ta, các ngươi muốn bắt cóc hắn, hay là làm gì hắn, tùy các ngươi, kết quả duy nhất các ngươi có thể lấy được, chính là ta lại nâng giá mà thôi, nếu không tin các ngươi đại khái có thể hủy hắn thành mấy khối, có điều vì thế các ngươi càng phải trả giá nhiều hơn".

Tô Bằng giữ thanh âm hờ hững, nói với đầu mục áo xám này.

Giờ phút này, càng ra vẻ không quan tâm Lương Hổ, ngược lại Lương Hổ càng an toàn.

Đầu mục áo xám, trầm mặc sau nửa ngày, mới nói:

"Ta tín nhiệm lời ngươi nói là thật. Vì hành vi mới vừa rồi, ta bày tỏ xin lỗi".

"Ta hi vọng nhìn qua là hành động, máy tính liền ở chỗ của ngươi, giao tiền đi, đừng nói các ngươi chưa chuẩn bị xong tài chính, hôm nay ta đã nói trước với các ngươi rồi, chính là giá ba máy chủ. Trong tay các ngươi, chí ít có ba trăm triệu".

Người áo xám lần nữa trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng:

"Ta làm sao tin ngươi, ngươi không phải đang lừa ta?"

"Không có gì bảo đảm, chỉ xem quyết đoán của ngươi. Ngươi nếu tin tưởng ta, liền giao tiền, sau đó thu đượcủa máy chủ đầy đủ, nếu không, liền mang theo cục gạch vô dụng rời đi".

Tô Bằng nói.

Từ một số dấu vết để lại trên, Tô Bằng cảm giác được, tổ chức người áo xám nhu cầu với máy chủ khá cấp bách. Tô Bằng suy đoán, có thể bọn họ cũng gặp phải áp lực nào đó ở Trung Hải, chỉ có thể thu được máy chủ trong một thời gian nào đó.

Nếu vậy, lợi thế bản thân sẽ càng có trọng lượng.

Người áo xám kia tự hỏi một hồi, mới chậm rãi nói:

"Ta tin tưởng ngươi một lần, nhưng, nếu ngươi lựa chọn lừa gạt chúng ta, như vậy đả kích mang tính trả thù gặp phải sau này, có lẽ bao gồm cả làm ngươi biến mất khỏi thế giới này, hi vọng ngươi có thể nhìn thẳng vào điểm này."

"Ta sẽ xem xét."

Tô Bằng ừ một tiếng, sau đó nói:

"Một phút cuối, lựa chọn có giao tiền không".

Lúc nói những lời này, Tô Bằng cũng đang nhìn đồng hồ, đồng thời, sờ một bộ di động khác, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho chú mình Tô Huy.

Máy giám thị trên người Lương Hổ hiển thị, người áo xám kia, rốt cuộc lựa chọn đi ở xe tải đài Hồng Kỳ kia, máy vi tính trên xe, nhập số tài khoản mật mã và tiền.

Tô Bằng cũng mở ra một notebook khác trong xe, đang xem thông tin ngân hàng của mình, hai mươi giây sau, notebook của Tô Bằng cho thấy nhắc nhở, hai mươi đô la mỹ, chuyển vào tài khoản của mình.

"Tốt lắm, bây giờ thả người đại diện ta, mặc dù thời khắc mấu chốt có thể hy sinh hắn, nhưng nếu có thể, ta cũng muốn tận lực giữ sự an toàn của hắn, năm phút sau khi thả người đại diện của ta, ta sẽ cho ngươi vị trí đặt nhẫn trò chơi kia".

Thấy tiền chuyển vào tài khoản, Tô Bằng vẫn chưa yên lòng hoàn toàn, nói với người áo xám trong điện thoại.

Đầu mục áo xám, phất phất tay, có người thả Lương Hổ.

Lương Hổ mới vừa rồi bị hai trong những người áo xám này khống chế, bây giờ khôi phục tự do, hắn hoạt động bả vai, làm ra biểu lộ hung dữ với hai người áo xám kia, sau đó cầm lấy laptop, liền định rời khỏi.

"Bọn chú Huy sao còn chưa tới?"

Tô Bằng lúc này, lại có hơi sốt ruột, vì bản thân có gọi điện với Tô Huy trước, bảo hắn biết địa phương này đêm nay sẽ có một trường giao dịch phi pháp, bảo hắn mang người đến bắt, sau khi bắt được những người áo xám này, Tô Bằng liền định để hắn mang theo những người này, đi nói thẳng với ông mình.

Nhưng mà bây giờ, không biết có phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Tô Huy không điện thoại trả lời hắn, hơn nữa cũng không nhìn thấy người đến.

Đang lúc Tô Bằng do dự có phải là nên tự gọi điện thoại cho Tô Huy, hắn đột nhiên thông qua máy giám thị trên người Lương Hổ, thấy hai bên con đường này, đột nhiên có ô tô lái tới!

Đó là mấy chiếc ô tô che rèm, Tô Bằng nhìn, trong lòng hơi yên ổn, có lẽ đây là người Tô Huy mang tới.

Nhưng mà lòng của hắn vừa để xuống, đột nhiên, dị biến phát sinh!

Chỉ thấy, ô tô kia chạy tới chỗ Lương Hổ và người áo xám vừa giao dịch, hai chiếc ô tô phái đoàn ngừng lại, trong nháy mắt sau đó, phía sau liền nhảy ra một số quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng.

"Là người của quân đội? Không phải cảnh sát?"

Tô Bằng từ trong máy giám thị thấy nhảy xuống, toàn bộ là người cầm súng trường kiểu 56 phảng phất súng tự động AK47 sản phẩm trong nước, quần áo trên người bọn họ, không phải trang phục tác chiến thường quy của bộ đội cảnh sát, mà là quân phục, chỉ là trên những quân phục này, cũng không có bất kỳ dấu hiệu huy chương gì.

"Chú Huy tìm bọn Tam thúc(chú ba)?"

Thấy những người này, ấn tượng đầu tiên trong đầu Tô Bằng là vậy.

Nhưng mà, những người này vừa mới nhảy xuống, nói cái gì cũng không nói, liền thấy bọn họ nâng họng súng lên, ngay cả cảnh cáo bắn ra cũng không nói, trực tiếp bắt đầu nổ súng!

"Phanh phanh phanh!"

Di động trong tay Lương Hổ, còn giữ khởi động máy, ở trong điện thoại di động của Tô Bằng, không ngừng truyền tới tiếng súng tự động.

Ở trong máy giám thị, Tô Bằng trong nháy mắt cũng cảm giác được hình ảnh xóc nảy, giống như là Lương Hổ đang lẩn trốn. Nhưng mà chưa chạy được mấy bước, hắn đã ngã xuống đất, trên ống kính máy giám thị, nhiễm lên vết máu màu đỏ.

"Lương Hổ!"

Tô Bằng hét to một tiếng, nhưng mà di động Lương Hổ sau khi ngã, ngoại trừ tiếng súng vang lên không ngừng, hoàn toàn nghe không được thanh âm nào khác.

Mà địa phương Lương Hổ ngã xuống, thì là hướng người áo xám. Tô Bằng thấy, những người áo xám đó, có bốn năm tên dùng xe hơi làm công sự che chắn, đồng thời lấy ra súng tỉa, không ngừng nổ súng về phía quân nhân từ xe kia tới, mà đầu mục áo xám kia, thì mang theo máy chủ, nhảy lên xe rèm Hồng Kỳ, phát động ô tô chạy trốn.

Nhưng, Tô Bằng thấy, một phương hướng khác của con đường này, cũng có ba bốn chiếc quân xa, không ngừng có quân nhân từ phía trên nhảy xuống, không ngừng dùng súng máy bán tự động trong tay bắn phá.

Sau đó, Tô Bằng liền thấy chiếc xe hồng kỳ kia, cũng không biết là né đạn, hay là người điều khiển trúng đạn, xiêu xiêu vẹo vẹo lái ra phạm vi video của máy giám thị. Nhưng mà trong điện thoại di động, không ngừng truyền đến thanh âm nổ súng.

Sắc mặt Tô Bằng trở nên khó coi.

"Những người này là ai? Tuyệt đối không thể nào là chú Huy. . . Hắn không sẽ trực tiếp hạ lệnh nổ súng. Những người này, thoạt nhìn giống như là quân nhân, hơn nữa là quân nhân trải qua thực chiến, hơn nữa mục tiêu hành động ban đầu, liền không phải nhắm về tội phạm, mục đích bọn họ xem ra là toàn diệt người nơi này".

"Lương Hổ. . . hẳn đã chết? Lại một người vô tội tử vong. . ."

"Những quân nhân này, rốt cuộc là thủ hạ của ai? Chú Huy đâu? Mà những người này, sao lại biết địa điểm người áo xám giao dịch với ta?"

Trong lòng Tô Bằng nhanh chóng nghĩ. Phản ứng đầu tiên của Tô Bằng, là cầm di động lên, chuẩn bị bấm gọi Tô Huy.

Nhưng mà, hắn lại lập tức ngừng lại.

Hắn đầu tiên bài trừ là khả năng Tô Huy bán đứng bản thân, bởi vì vậy quá không có khả năng, Tô Huy cho dù từ bất kỳ một phương diện nào, không có bất kỳ ích lợi gì để phản bội mình.

Vậy suy đoán có khả năng nhất, chính là Tô Huy cũng bị khống chế.

Mà ở trong mảnh đất Trung Quốc này, không thể nào xuất hiện tổ chức hỏa lực mạnh như vậy, mà từ quyết đoán của những người này, cùng với khí chất và trang phục mang lại, những người này, nhất định là thuộc về quân chính quy của Trung Quốc.

Như vậy thế lực sau lưng bọn họ, chỉ có thể là cơ quan vũ lực quốc gia, hoặc là vị trí cực cao trong cơ quan vũ lực này, có thể điều khiển nắm chắc tất cả người ở đây.

Tỷ như người tựa ông mình.

Có điều, chuyện này tuyệt đối không thể nào là ông mình làm, vì mình từng nói với Tô Huy, mình sẽ xuất hiện ở hiện trường giao dịch kia.

Ông của mình, không thể nào điều động quân đội, tới thắt cổ mình.

Không phải người phe mình làm, mà có thể ở Trung Hải điều động quân lực mức này, lực ảnh hưởng của hắn, hoặc là lực lượng sau lưng, ít nhất là ngang cấp ông mình.

Nghĩ tới đây, sau lưng Tô Bằng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, Tô gia mình, tựa hồ bị một thế lực không kém gì nhà mình, âm thầm theo dõi.

Nếu không, Tô Huy sẽ không xuất hiện sai lầm này, cũng sẽ không thiếu chút nữa chết ở dưới loạn súng.

Tô Bằng trong nháy mắt bừng tỉnh, bây giờ cách suy đoán chính xác nhất trong suy nghĩ của hắn, chính là dùng tốc độ nhanh nhất, nói chuyện này từ đầu chí cuối cho ông mình.

Nếu không, Tô gia đột nhiên gặp đả kích của kẻ địch không rõ lai lịch như vậy, kể cả ông mình, đều có thể gặp nguy hiểm.

Nghĩ xong điểm này, trên người có chút run rẩy, hắn khống chế tâm tình của mình, nhanh chóng phát động ô tô.

Vào chính lúc này, Tô Bằng nghe được không trung tựa hồ có tạp âm gì, cẩn thận nghe ngóng, Tô Bằng phát giác, thanh âm trên không trung, hẳn là thanh âm phi cơ trực thăng.

"Ta ngất! Dùng cả phi cơ trực thăng?"

Trung Hải là khu cấm bay, không cho phép phi cơ trực thăng bình thường phi hành, có thể bay, chỉ có máy bay phỏng vấn bỏ dân dụng như đài truyền hình, mà còn phải trình báo sớm, dựa theo thời gian bây giờ, tuyệt đối không có khả năng.

Khả năng còn lại, chính là máy bay của quân đội.

Bây giờ chung quanh đây xuất hiện phi cơ trực thăng, như vậy khả năng lớn nhất, là giống người trong quân đội đột nhiên xuất hiện kia, là vì tìm nhân viên giao dịch gần đó.

Trên đầu Tô Bằng chảy mồ hôi, hắn từ từ phát động ô tô, dùng một loại tốc độ xe bình thường, từ từ chạy ra tiểu khu này, tận lực không làm cho phi cơ trực thăng không trung chú ý.

Cứ như vậy, Tô Bằng chạy hơn mười phút đồng hồ sau, mới ra khỏi khu vực này, tiến vào dòng xe cộ ban đêm của thành phố Trung Hải.

Tô Bằng lúc này, mới dám chạy tốc độ lớn nhất trong mức hạn chế, nhanh chóng láy tới biệt thư ngoại ô phía tây thành phố Trung Hải...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.