Phiên tử này, là người Tô
Bằng để ở trạm dịch giám thị thư từ qua lại ở quận Giang Ninh gần đây,
sau khi Tô Bằng kiểm tra vật phẩm thư tín lui tới trạm dịch, bởi vì nghĩ gần đây nói không chừng còn có thư từ của nhân vật mình hoài nghi phải
qua trạm dịch xử lý, Tô Bằng liền để lại một người ở đó.
Chỉ là không ngờ, chuyện phát triển thuận lợi vượt quá tưởng tượng, mới một ngày, đã lại có phát hiện.
"Mang thư tới không?"
Tô Bằng hỏi phiên tử kia, người kia sốt ruột tranh công, đã sớm mang thư ở trên người, lúc này lấy ra ngoài giao cho Tô Bằng.
Nhìn xung quanh, cảm thấy ở đây không phải chỗ, Tô Bằng liền cùng phiên
tử này đi đến một chỗ rẽ tương đối ít người gần đó, Tô Bằng nhìn thử thư tín, phiên tử này để Tô Bằng tiện xem, đã mở dấu.
Tô Bằng rút giấy ra, chỉ thấy số lượng từ trên phong thư này cũng không tính quá ít.
Chỉ thấy trên đó viết:
“Triệu lão đệ, từ biệt đã năm tháng, vi huynh suy nghĩ kết giao cùng ngươi lúc đó, càng cảm thấy ngươi là một nhân tài.
Ở chỗ công ty Thiên Nhất này, quá ủy khuất ngươi, một tháng chỉ tiền lương một vạn, bây giờ thì đủ làm gì chứ?
Không bằng nghỉ việc ở công ty của các ngươi, gia nhập nghiệp đoàn của
ta, cái khác không dám nói, một tháng tiền lương một trăm năm mươi vạn,
ta vẫn trả nổi.
Ta hứa hẹn, ở trong nghiệp đoàn của ta, ngươi nhất định có một vị trí
tốt, chúng ta cũng sẽ bảo vệ an toàn của thành viên thích đáng, tuyệt sẽ không giống công ty của ngươi, đem nhân viên chơi game nguy hiểm tính
mạng, coi như nô lệ.
Hơn nữa ta không cần ngươi tự mang máy chủ, chỗ ta, sẽ cung cấp một máy chủ riêng cho ngươi.
Thực lực của ta, danh dự của ta. Ngươi nên biết, ta đã hứa, sẽ trăm phần trăm thực hiện.
Là ở lại công ty Thiên Nhất, sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, hay
là kiếm tiền lương trăm vạn, lại có cuộc sống an toàn, chọn cái nào, ta
nghĩ, không cần ta nhiều lời, ngươi cũng có thể rõ đi.
Biết tâm tư ngươi có chút nặng nề, ta chờ ngươi một tháng, nếu đã nghĩ kỹ, thì tới đây..."
Đến chỗ này viết xong một trang giấy, Tô Bằng cầm lấy trang kế tiếp,
thấy trên đó viết một địa chỉ. Là địa chỉ một quán bar Nam Tể Sơn Đông,
phía sau ghi chú rõ tìm người nào đó của quán bar này.
“Cơ bản là vậy.
Ngoài ra: Trong thư ngươi từng nhắc Ninh Thải kia, ta cũng đã gửi thư
cho cô ta, mời cô ta gia nhập nghiệp đoàn, nhưng cô ấy không đáp ứng,
lại dùng tên khác gửi một bức thư. Muốn tìm hiểu địa chỉ liên lạc của
chúng ta, ta cảm giác có chút không đúng, liền ngừng liên hệ với cô ấy,
ngươi cũng cẩn thận cô ta một chút, trong thư để lộ ra một số tin tức.
Cô ta có thể sẽ không đơn giản.
Huynh: Lý Mục".
Đến đây, phong thư này đã hết.
Tô Bằng xem, không khỏi lầm bầm lầu bầu một câu:
“Không ngờ Triệu Thu này, quả thật nổi tiếng... người chơi tán nhân mời
hắn, cái này, cũng mời hắn... Một trăm năm mươi vạn không cần mang máy
chủ, ta cũng muốn đi thử đó".
Phiên tử ở trước mặt Tô Bằng, nghe xong lời của Tô Bằng, lập tức cảm
thấy không hiểu, cảm giác người lãnh đạo trực tiếp của mình nói giống
như thổ ngữ chỗ nào đó, tựa hồ từng chữ mình đều có thể nghe hiểu, nhưng kết hợp lại thì lại chẳng biết có ý gì.
Tô Bằng cũng không thèm để ý, chỉ là ở trong lòng, suy nghĩ về chuyện của Triệu Thu.
"Từ phong thư này mà xem, hẳn là nhân vật cấp hội trưởng của công hội
lớn ở ngoài, mời Triệu Thu gia nhập liên minh bọn họ, xem ra, nghiệp
đoàn này, bàn về ở trong hiện thực, hay trong game, thế lực đều hẳn rất
khổng lồ, nếu không Lý Mục này không có khẩu khí lớn như vậy... Một
người một tháng tiền lương liền một trăm năm mươi vạn? Hơn nữa không cần mang máy chủ? Đây đại biểu rằng, bản thân Lý Mục này, hoặc là thế lực
sau lưng hắn, ít nhất có tư sản hơn mười trăm triệu, hơn nữa có nguồn
máy chủ".
"Trước đó bản thân Triệu Thu cũng ngầm lộ, hắn có một lần uống rượu từng hỏi ta, là gia nhập công ty ngoài một tháng tiền lương trăm vạn, hay là làm một tán nhân tự do, lúc ấy ta không nghĩ kĩ, hiện tại xem ra, người chơi tán nhân trước đó liên lạc Triệu Thu, còn cả Lý Mục này, đều là
thứ khiến Triệu Thu dám rời khỏi công ty".
Nghĩ đến đây, biểu lộ trên mặt Tô Bằng, đột nhiên trở nên có chút giễu cợt.
“Lý Mục và Triệu Thu liên lạc không chỉ một lần, Triệu Thu nhất định
biết trong công hội kia, không thiếu máy chủ, Triệu Thu trước đó nói với ta, lại không giống vậy, như vậy giống như là không có máy chủ trò chơi hắn sẽ không... Nhưng sự thật hiển nhiên không phải như vậy, căn cứ
biểu hiện của hắn, suy đoán tâm lý của hắn, lo lắng số 1 của người này
hẳn là tự mang mấy máy chủ ra ngoài, như vậy chẳng những tự do, hơn nữa
máy chủ còn có thể bán không ít tiền, mà nếu không trộm được, đối với
hắn cũng chẳng tổn thất lớn, hắn cùng lắm thì gia nhập nghiệp đoàn của
Lý Mục này".
“Đúng là tính toán tốt..."
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bằng cười lạnh, Triệu Thu hợp tác với mình,
nói là trộm máy chủ, nhưng trên thực tế, cho dù không có được máy chủ,
ảnh hưởng với hắn cũng không lớn, mà về chuyện của Lý Mục, hắn cũng
chẳng nhắc với mình, hiển nhiên là không muốn mang mình cùng đi, tính đi tính lại, Triệu Thu không có tổn thất gì, mà mình, lại phải gánh vác
tình cảnh một khi không thu được máy chủ.
Nghĩ kỹ điểm này, trong lòng Tô Bằng cũng xác định suy nghĩ, ban đầu, mình và Triệu Thu liền chưa
nói tới thâm giao, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, trước đó có lẽ còn
với 'Công bằng' của Triệu Thu có chút thiện cảm, nhưng thông qua tin tức hôm nay, Tô Bằng đã đặt Triệu Thu vào dạng 'Tùy thời có thể lợi dụng hy sinh'.
Theo ý nghĩ này, trong lòng Tô Bằng thông thuận, định vị vị trí Triệu Thu.
"Chỉ là... Ninh Thải, Ninh Thải nàng cũng liên lụy ở trong này, trong này, nàng lại sắm vai gì đây?"
Tô Bằng đột nhiên nghĩ tới một người khác Lý Mục nhắc tới trong thư, cảm thấy đau đầu.
Ninh Thải ở trong lòng Tô Bằng, đại biểu cho cuộc sống ưu lự đơn thuần
của mình trong tiểu trấn ban đầu kia, là vòng sáng lúc nhỏ của mình, Tô
Bằng thật sự không hi vọng, ở trong việc này, Ninh Thải đứng phía đối
lập với mình.
Nhưng mà nếu Ninh Thải thật đứng ở phía đối lập với mình, Tô Bằng tự
hỏi, mình có thể ra thủ đoạn gì đối phó nàng không, nhưng kết quả tự
hỏi, cũng là một mảnh cảm xúc mờ mịt.
Thở sâu một hơi, Tô Bằng làm cho mình tỉnh táo lại. Trong lòng thầm suy nghĩ:
“Bất kể như thế nào, phải tra rõ trước, lập trường của Ninh Thải ở trong chuyện này, hi vọng, nàng không phải người của công ty".
Tô Bằng kéo tinh thần vào trong trò chơi, thấy phiên tử kia vẫn cúi đầu ở đó, Tô Bằng khẽ gật đầu, vỗ vai hắn, nói:
“Làm không tệ, dán lại dấu của phong thư này, sau đó để lại trong trạm
dịch, khiến người biết rõ việc này câm miệng, chờ chuyện lần này kết
thúc, chính là lúc ngươi tăng chức".
“Tạ ơn chủ quản!"
Phiên tử này nghe xong, hưng phấn vô cùng, Tô Bằng lại cổ vũ hắn hai
câu, rồi bảo hắn giữ bí mật, để hắn tiếp tục đi trạm dịch giám thị.
Vào chính lúc này, Tô Bằng chợt nghe thanh âm chuông điện, gần đây hắn
đều thiết kế hình thức trò chơi mức cực sâu, chỉ cài chuông điện trực
tiếp truyền vào trong game, để biết là tan tầm.
Lắc đầu, Tô Bằng tìm chỗ không ai, đăng xuất khỏi trò chơi.
...
Từ trong khoang trò chơi ra, Tô Bằng động nhẹ người, có chút nhức mỏi,
mình gần đây sử dụng đều là hình thức trò chơi cực sâu, thân thể ít
động. Nằm mười mấy tiếng, quả thật có điểm khó chịu.
Nhìn thử bốn phía, Tô Bằng phát hiện Tần Tiểu Nguyệt đã rời khỏi khu log in, liền đi ra.
“Tô Bằng".
Vừa đi hai bước, Tô Bằng nghe phía sau có người gọi mình lại, cũng là Triệu Thu.
"Ừm, thế nào?"
Thấy Triệu Thu, Tô Bằng không lộ ra tâm tình của mình khi biết hắn chỉ lợi dụng mình, hỏi hắn.
Triệu Thu thấy người bốn phía cũng không chú ý tới đây, tiến lên hai bước, thấp giọng nói:
"Chuyện máy chủ, ta có chút đầu mối, hai ngày nữa nói cho ngươi biết kế hoạch của ta".
"Được".
Tô Bằng khẽ gật đầu, sau đó nói:
"Ta đi ăn cơm đã, để tránh hiềm nghi, mấy ngày nay chúng ta không có việc gì không nên thường liên lạc".
"Nên vậy".
Triệu Thu cũng thấp giọng nói, sau đó khẽ gật đầu, đi trước.
“Triệu Thu cũng muốn hành động... Không biết có phải là có liên quan với bọn Lôi Minh".
Tô Bằng nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Triệu Thu, trong lòng nghĩ.
Đang nghĩ ngợi, Tô Bằng chợt thấy thân ảnh Ninh Thải, xuất hiện ở phía
trước, nàng ngăn cản Triệu Thu, giống như nói hai câu, Triệu Thu không
ngừng gật đầu, tựa như đáp lại gì đó.
“Ninh Thải..."
Trong lòng Tô Bằng đột nhiên có chút phiền não, lắc lắc đầu, ném những cảm xúc này ra ngoài não, Tô Bằng đi ra ngoài.
Ở nhà ăn, Tô Bằng ăn một bữa tối coi như thịnh soạn, sau đó liền về gian phòng của mình.
Sau khi trở lại phòng, Tô Bằng mở máy tính ra, đăng ký trạm xã giao trong trường nào đó.
Sau khi nhanh chóng đăng kí một số tài khoản, Tô Bằng nhập địa chỉ tiểu
học và cấp 2 của mình, rất nhanh tìm ra mấy cái tên quen thuộc.
Chỉ là, trong đó không có tên Ninh Thải.
“Nàng không đăng ký trạm xã giao trong trường?"
Không có nhíu mày, có điều vậy cũng không làm khó được hắn.
Tô Bằng thêm một phần tử hết sức sinh động cùng lớp với mình ở tiểu học
và cấp hai, người này vừa vặn login, Tô Bằng liền gửi một tin qua.
“Ngươi là Tô Bằng?Ta ngất! Mười một năm rồi, vẫn không có tin tức của ngươi, nghĩ ngươi biến mất rồi!"
Người này rất nhanh gửi một tin lại, người này năm đó coi như là bạn thân của Tô Bằng.
Xã giao một chút, Tô Bằng đi thẳng vào vấn đề, tìm hiểu tin tức của Ninh Thải từ hắn, nhưng không có kết quả, Tô Bằng không từ bỏ, hỏi điện
thoại của giáo viên tiểu học của mình.
“Ninh Thải từ nhỏ đã có quan hệ không tệ với những giáo viên này, có lẽ
nàng có chút liên lạc với giáo viên, có lẽ ta có thể từ mặt này, tra
được ít quỹ tích cuộc sống nàng".
Trong lòng Tô Bằng nghĩ.
Hai cuộc điện thoại trôi qua, Tô Bằng rốt cuộc không phụ kỳ vọng, dùng
lý do nhớ giáo viên, từ trong chủ nhiệm lớp cấp 2 mà mình đã quên, thuận miệng tán gẫu chiếm được tin tức của Ninh Thải.
"Nó à, trung học đã dọn nhà, có điều có liên lạc với ta, sau khi nó thi
đại học từng nói chuyện với ta, tựa hồ thi đậu một học viên cảnh sát, ta cũng không ngờ... đúng rồi, Tô Bằng à, bây giờ còn nhớ nó à, có phải có ý gì với nó? Có cần ta liên lạc giúp ngươi không?"
Nghe lời của giáo viên cấp 2 của mình, Tô Bằng dở khóc dở cười, mình cấp 2 chỉ ở thành phố đó nửa học kỳ, nhưng cũng nhớ giáo viên này bắt yêu
sớm lợi hại nhất... Nhưng mà hơn mười năm qua đi, cũng thích làm bà mai
sao?
Uyển chuyển từ chối, Tô Bằng lại hỏi thêm mấy tiếng, sau khi hứa mình sẽ không quên thăm tết, liền cúp điện thoại.
Lúc này, vẻ mặt Tô Bằng, có hơi biến đổi.
“Ninh Thải. Học viện cảnh sát?"