“Không sao, có ta ở đây, những con dơi này một con cũng không bay qua được, cũng sẽ không khiến ngươi gặp phải ảnh hưởng gì.”
Tôn Ngộ cầm côn đồng trong tay, lại chém ra một màn côn ảnh, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Tôn Ngộ, từ trong túi Càn Khôn lấy ra thứ gì đó.
Ở trong tay Tô Bằng, là một tấm bùa ngọc bài màu vàng nhạt, tấm bùa này lớn khoảng chừng một bàn tay, thoạt nhìn vô cùng thần bí.
Cái này, chính là pháp bảo Thanh Vân Tô Bằng lấy được từ trong tay thiếu niên Mục Hiểu Tùng khi hắn cầu Tô Bằng báo thù cho hắn.
Tô Bằng khoanh chân ngồi xuống, tâm thần trong nháy mắt chìm vào trong ngọc bài này, sức lực tinh thần của bản thân, tuôn trào mạnh mẽ vào trong ngọc bài.
Rất nhanh, Tô Bằng lập tức cảm giác trong ngọc bài trong tay sinh ra một lực hấp dẫn mạnh mẽ, hút tình thần của mình vào động màn tơ của tấm bùa ngọc bài.
Trong nháy mắt, Tô Bằng có một loại xung động bay vọt lên, muốn cười nhạo cả chín tầng trời.
Hắn thuận theo loại xung động này, để cho tinh thần của mình khống chế sức mạnh trong ngọc bài bay ra.
“Vù!”
Tô Bằng cảm giác mình đang khống chế kiếm quang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, bay lượn trong không trung.
Phía dưới, nhục thể của mình còn có Tôn Ngộ, Tô Bằng đều thấy rõ, bản thân khoanh chân ngồi dưới đất, Tôn Ngộ không ngừng đứng bên cạnh thân thể mình, múa loạn côn đồng, đánh chết từng đàn từng đàn dơi điên cuồng lao đến.
Tô Bằng lúc này, tinh thần khống chế kiếm quang vàng nhạt, phi hành trên không trung, tất cả trên không nhìn thấy đều giống như lúc Âm Thần Xuất Khiếu, chỉ là không cảm giác được sức mạnh nghiệp hỏa của mặt trời mà thôi, hơn nữa cảm giác thần hồn của mình, đều được ánh sáng kiếm quang màu vàng nhạt này che chở, giống như bảo vệ thân thể của mình.
Tô Bằng cứ như vậy phi hành trên không trung, nhanh chóng nhìn thấy trong tầm mắt là một con quái vật màu xám, đang bay lượn trên không trung.
Con quái vật kia, thân thể thoạt nhìn không khác gì so với người bình thường, chỉ là trên thân thể trông giống người thườn kia, măc dù cũng có đầu có mình như nhân loại, nhưng dưới chân lại có cánh dơi, hai cánh tay của hắn, cũng có móng vuốt và cánh dơi.
Lúc này, nó đang bay lượn trên không trung, không ngừng hét lớn. Thoạt nhìn giống như rất là linh hoạt bay múa, không ngừng biến hóa vị trí, khiến Tôn Ngộ phía dưới không đánh trúng nó được.
“Chính là ngươi rồi!”
Tô Bằng nhìn thấy con quái vật này, liền biết nó nhất định là yêu quái dơi trong hang động này, bản thân khống chế kiếm quang màu vàng nhạt, bay vọt về phía nó.
Quái vật bay lượn trên không trung kia, cũng cảm giác được sự tồn tại của Tô Bằng lúc này. Trong miệng không ngừng hét lớn, giống như muốn đánh tan tác kiếm quang linh hồn Tô Bằng trú ngụ, nhưng mà Tô Bằng sử dụng, chính là pháp bảo Thanh Vân, đạo môn chính tông, uy lực cường đại, làm sao một con yêu quái dơi bình thường muốn phá là có thể phá được?
Chỉ thấy Tô Bằng không hề bị ảnh hưởng, linh hồn dung hợp thành một thể với kiếm quang, trên không trung truy đuổi yêu quái dơi kia, nó vô cùng hoảng loạn sợ hãi tháo chạy trối chết trên không trung, quỹ đạo bay lượn cực kỳ quỷ dị, quả thật khiến cho Tô Bằng không dễ gì trói chặt được nó lại.
Tô Bằng điều khiển kiếm quang màu vàng nhạt, cảm giác mình giống như không cách nào trói nó lại được, nhất thời cảm thấy bực bội, có điều hắn lập tức nghĩ đến một vấn đề.
“Bí bảo Thanh Vân này, uy lực đã như vậy, hẳn không phải là chỉ có một chút công năng như vậy chứ? Chẳng lẽ người Thanh Vân mỗi lần sử dụng, đều dựa vào mắt thường trói buộc? Khẳng định có những bí quyết khác!”
Nghĩ tới đây, Tô Bằng không tận lực điều khiển kiếm quang vàng nhạt để đuổi bắt yêu quái dơi này nữa, hơn nữa trong lòng lại muốn chém chết yêu quái dơi này tại đây, sau đó tâm niệm tập trung vào yêu quái dơi.
Trong nháy mắt, kiếm quang màu vàng nhạt đột nhiên lóe sáng, bỗng chốc gia tốc, tự động truy đuổi theo yêu quái dơi kia.
Yêu quái dơi cho rằng kiếm quang Tô Bằng chỉ có chút tốc độ như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị, chưa kịp tránh né, đã bị kiếm quang vàng nhạt xuyên qua thân thể.
“A!”
Một tiếng hét thê thảm vang lên trong hang động, yêu quái dơi giống như là động cơ máy bay bị trúng đạn bốc cháy, cứ như vậy xoay tròn rơi xuống đất.
Sóng âm đặc thù trong hang động lập tức lập tức dừng lại, không còn sự dẫn dắt của yêu quái dơi, những con dơi trong hang động kia, cũng không còn tiếp tục liều chết tấn công Tôn Ngộ, mà lại không ngừng vỗ cánh, có con lại bay vào trong hang động sâu hút, có con lại bay vòng vòng, có con lại xông ra bên ngoài hang động.
Tôn Ngộ vẫn luôn bảo vệ vô cùng tốt thân thể Tô Bằng, những con dơi kia, không mảy may thương tổn thân thể Tô Bằng.
Tô Bằng điều khiển kiếm quang trên không trung, tâm niệm vừa động, cảm giác trong, kiếm quang vàng nhạt, giống như còn phong ấn một đạo bùa chú khác, bèn sử dụng lực lượng tu vi trong tinh thần kích hoạt ấn phù này, kiếm quang lập tức tự động cảm ứng được lá bùa ngọc bài bên dưới, bèn bay xuống dưới.
Cứ như vậy, kiếm quang lại chui vào trong lá bùa ngọc bài, thân thể Tô Bằng đột nhiên mở mắt, thần hồn đã trở về lại trong thân thể.
Tô Bằng thở ra một hơi, đem lá bùa ngọc bài cất lại vào trong người, đứng lên nói với Tôn Ngộ bên cạnh:
“Lão Tôn, yêu quái dơi kia, đã rơi vào bên trong, chúng ta đi xem thử đi.”