Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 401: Chương 401: Ta tin năng lực bộ phận nguy cơ của công ty! Nổ súng! (2)




Vừa lúc đó, Tô Bằng cùng Uy Đạt đồng thời nhìn thấy, thành viên hắc bang trong tòa nhà, bóp cò súng rốc két, lập tức, âm thanh dữ dội vang lên, trong súng rocket lập tức bắn ra đạn rocket mang theo đuôi lửa, bay ra phía bên ngoài.

Cục trưởng Uy Đạt lập tức rụt đầu lại, nằm sấp trên mặt đất, còn Tô Bằng thì thấy rõ ràng đạn rocket không phải là bay về phía mình, cho nên chỉ thoáng rụt người lại.

“Ầm!”

Tốc độ bắn của đạn rocket rất nhanh, gần như một hai giây đã bay qua khoảng cách năm sáu chục mét, bắn vào một chiếc xe cảnh sát.

Xe cảnh sát lập tức bốc thành ngọn lửa lớn, dội tung trên không.

Cảnh sát cùng binh sĩ đằng sau chiếc xe này, lúc nhìn thấy ở cửa sổ có người lấy đạn rocket ra đã phát hiện phương hướng đối phương nhắm rất có thể là bên này, bọn họ phản ứng cũng không chậm, trước đó mấy giây đã bắt đầu chạy ra phía sau, lúc đạn rocket nổ tung, chỉ khiến bọn họ bay dội về phía trước một khoảng cách, không có nhiều người bị thương thật sự.

Tô Bằng lúc này, cũng tránh thoát sóng xung kích nổ mạnh, hắn nhanh chóng nạp băng đạn cho súng trường, sau đó hướng về phía cửa sổ dựa theo cảm giác bắn một phát súng.

Không thể không nói, lúc Tô Bằng cảm thấy nếu như thích hợp, dựa vào cảm giác bắn súng so với nhắm bắn thì đáng tin hơn nhiều, viên đạn bắn ra, lập tức nhìn thấy nam nhân khiêng súng rocket bên cửa sổ kia trước ngực tuôn ra bốn năm đóa hoa máu, sau đó cả người ngã về phía trước, từ cửa sổ lầu ba ngã ra ngoài.

Binh sĩ khác cùng cảnh sát cũng kịp phản ứng, mấy trăm khẩu súng trường pháo ngắn lập tức đều tập trung nổ súng vào cửa sổ kia, Tô Bằng đều có thể nhìn thấy đồ đạc bên trong căn phòng đó đều đã bị bắn lộn xộn, thậm chí bức tường của cửa sổ kia cũng đã bị súng đạn bắn tróc ra một mảng tường lớn.

Lúc này, cục trưởng Uy Đạt nằm sấp trên mặt đất, mới lau miệng đứng dậy, vừa rồi chiến thuật nằm sấp của hắn động tác làm rất tiêu chuẩn, chỉ là sống an nhàn sung sướng thời gian quá dài. Đã lâu rồi chưa trải qua chiến đấu, cơ thể dường như bị thương rồi.

Hắn nhe răng trợn mắt nhìn kiến trúc kia, nói:

“Shit! Đối phương lại có vũ khí hạng nặng!”

“Trang bị của chúng ta đâu? Súng bắn tỉa đâu? Súng rocket đâu?”

Tô Bằng nhìn thấy, lập tức hướng về phía sau lớn tiếng quát lên.

Người hắn dẫn tới, vốn không mang trang bị nặng. Chỉ là trang bị súng trường tấn công cùng áo chống đạn mà thôi, có điều Tô Bằng nghĩ rằng hôm nay có thể phải đánh một trận chiến công đồn, vì vậy phái người đến công ty Lôi Đốn, điều động vũ khí trang bị đến đây.

Công ty Lôi Đốn có thể thiếu tiền mặt, thiếu tiền, nhưng mà tuyệt đối không thiếu vũ khí. Tồn kho trong kho hàng, có thể nói là chồng chất như núi.

Tô Bằng tiếp quản bộ phận an ninh, cũng có quyền lực điều động tồn kho những vũ khí này, cho nên khi Tô Bằng biết hôm nay phải tiến đánh công ty Áo Đặc, lúc mình đến đây cũng phái người đi đến tổng công ty chuẩn bị trang bị.

Lúc này, không biết có phải là trùng hợp hay không, tiếng hô Tô Bằng vừa dứt, đường lớn đằng sau đã tức tốc lao đến hai chiếc xe tải chở quân dụng.

Hai chiếc xe tải này không đến hai mươi giây đã đến nơi giao chiến, trong chiếc xe tải kia vọt ra mười mấy người, những người này đều mặc quân phục ngụy trang, cũng là ngụy trang ban đêm màu đen, trên đầu bọn họ đều có dụng cụ nhìn ban đêm, hơn nữa vũ khí cũng không giống như người khác. Mỗi người đều có một khẩu súng bắn tỉa.

Trên một chiếc xe tải khác, chợt nhảy xuống hai binh sĩ, trong xe dường như còn có hai binh sĩ, xe vừa dừng lại, bốn binh sĩ này liên tiếp nhanh chóng tháo dỡ những thùng gỗ được quét sơn xanh khoảng chừng rộng bốn mươi centimet, cao ba mươi centimet, chiều dài một mét năm mươi trên xe tải xuống.

“Lấy trang bị! Nhanh! Tiểu đội thứ bảy thứ tám nhanh chóng đi lấy trang bị!”

Sau khi xe tải phía sau đến, chỉ huy binh sĩ vệ sĩ nơi này bắt đầu ra lệnh.

Lập tức, có hai mươi người rời khỏi chiến đấu, đi đến phía trước xe tải không ngừng tháo dỡ hòm gỗ xuống. Bọn họ rất quen thuộc nhanh chóng mở những hòm gỗ này.

Chỉ thấy trong những hòm gỗ này, đều là những súng rocket!

Những súng rocket này, lúc này đều được lắp đạn đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Đây chính là nội tình công ty Lôi Đốn, bên trong sản phẩm công ty Lôi Đốn sãn xuất, có đạn rocket, có loại hoàn chỉnh cũng có loại chưa hoàn chỉnh, những thứ này đều trực tiếp lấy từ sở nghiên cứu vũ khí, nơi đó phải tiến hành thí nghiệm phần lớn đạn thật, cho nên tồn kho không ít đạn rocket, chỉ là lúc này, đã đều bị binh sĩ lấy ra.

Tô Bằng nhìn thấy những đạn rocket này, trong lòng cảm thấy thoả mãn.

Chính vào lúc này, điện thoại di động của hắn tít tít tít vang lên.

Tô Bằng nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là một dãy số xa lạ.

Hắn nhíu mày, có điều Tô Bằng vẫn bắt điện thoại.

“Là Tô tiên sinh? Ta là Âu Nhã Ny Lôi Đốn, ngươi mang chiến sĩ bảo an công ty đến chiến trường đầu tiên đó sao?”

Bên kia điện thoại, vang lên giọng nói.

“Hóa ra là Âu Nhã Ny tiểu thư, đúng vậy, ta quả thật mang theo bọn họ đến đây, phối hợp cảnh sát tiêu diệt hắc bang muốn sát hại ta.”

Tô Bằng gật đầu, hắn không cố ý giấu diếm, giờ phút này nơi đây khắp nơi đều là tiếng súng, Âu Nhã Ny chỉ cần không phải bị điếc cũng có thể nghe thấy âm thanh tràn ngập nhiệt huyết này.

Nghe Tô Bằng trả lời dứt khoát như vậy, Âu Nhã Ny dừng một chút, mới nói:

“Tô tiên sinh, ngài sử dụng lực lượng vệ sĩ công ty ta không phản đối, dù sao hợp đồng thỏa thuận của chúng ta chính là như vậy, có điều ta vừa mới nhận được tin tức, ngươi phái người từ sở nghiên cứu vũ khí lôi đi ba mươi đạn rocket đang trong quá trình kiểm tra? Ngươi không phải là muốn sử dụng nó chứ?”

“Vũ khí đương nhiên là thực chiến mới có thể kiểm tra được, ta lập tức muốn sử dụng, có vấn đề gì sao?”

Tô Bằng một tay cầm điện thoại, một tay cầm súng trường lại nổ một phát súng vào tòa nhà kia, trả lời.

“Tô tiên sinh! Ngươi điên rồi sao? Nơi ngươi đang đứng là nội thành Canberra! Ngươi trực tiếp ở chỗ này sử dụng vũ khí hạng nặng, công ty Lôi Đốn gặp phải cục diện rất bị động! Chúng ta không có cho phép ở bên ngoài khu thử nghiệm sử dụng vũ khí hạng nặng!”

Âu Nhã Ny mặc dù bình thường giống như tính tình khá tốt, nhưng mà lúc này, cũng có chút nổi giận, nói với Tô Bằng.

“Thật đáng tiếc, đã sử dụng rồi.”

Tô Bằng không chút để tâm, nói:

“Ta tin tưởng năng lực bộ phận nguy cơ của công ty Lôi Đốn, tạm biệt!”

Nói xong, Tô Bằng cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Tô Bằng phất mạnh tay, ra thế quả quyết, hướng về những chỉ huy binh sĩ vệ sĩ phía sau đang chờ lệnh hô:

“Nạp đạn! Nhắm bắn! Phá hủy công ty Áo Đặc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.