Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 471: Chương 471: Tai bay vạ gió!




Hòa thượng da đồng kêu gọi đầu hàng kia, ở trong mấy sư huynh đệ Thích Duy Tín, tu hành Phật pháp có thành tựu, tu hành được thần thông Tuệ Nhãn Thông, những hòa thượng da đồng khác, đều rất tin tưởng lời của người này.

Thần thông Tuệ Nhãn Thông nói đến dường như rất lợi hại, nhưng trên thực tế trong tu hành Phật môn, xem như đây là một loại thần thông tương đối dễ dàng tu hành hơn mà thôi, người có tuệ căn bình thường đã có thể tu luyện được, thậm chí một vài cư sĩ chỉ là một lòng quy y hướng Phật, cũng có thể tu hành được thần thông này.

Nói là thần thông, thật ra phạm vi áp dụng không phải rộng lớn, chỉ là sau khi mở mang thần thông Tuệ Nhãn Thông, có thể nhìn thấy linh quang tâm tính của một người, nếu như là người bình thường, trên người chỉ là nhàn nhạt bình thường, không có hào quang gì, người đọc sách thông minh có ánh sáng xanh, trên mình người tu Phật tu Đạo có ánh sáng tu hành, trên mình kẻ giết người có màu máu, ví dụ như thế chẳng hạn.

Hòa thượng da đồng kêu gọi đầu hàng này, đã sớm tu hành được thần thông Tuệ Nhãn Thông, lúc này hắn mở thần thông, nhìn về phía Tô Bằng, chỉ thấy xung quanh thân thể Tô Bằng là một vầng sương mù màu đen cực kỳ dày đặc, lại thêm ánh sáng có màu đỏ nhạt.

Ánh sáng màu đỏ nhạt coi như bình thường đi, Tô Bằng dù sao cũng là người trong giang hồ, trong giang hồ người người pha tạp, trên tay ai e rằng cũng đã có hai ba mạng người, có chút ánh sáng màu đỏ cũng xem như bình thường, Đại Không tự cũng không để ý đến những cái này.

Nhưng mà làn sương mù màu đen kia lại khác, nếu như ánh sáng sau lưng một người là màu đen, tức là nói người này cực kỳ hung ác, tội ác tày trời, cho dù là một đứa bé, dựa theo lý luận Phật môn, cũng có thể nói tiểu hài tử này kiếp trước có tội lỗi cực kỳ to lớn, tương lai kiếp này cũng sẽ trở thành nhân vật ma đầu tai họa một phương, nếu như bị đệ tử cửa Phật nhìn thấy, nhất định phải mang về trong chùa dạy dỗ, Khổ Tội đường của Đại Không tự, có rất nhiều loại nhân vật này.

Chỉ là bình thường người sau có ánh sáng tội nghiệt màu đen trên người, trong mấy chục vạn người cũng không nhìn thấy một người, nhưng màu đen sau lưng Tô Bằng, đã không phải là ánh sáng nữa rồi, mà ngưng tụ thành một tầng sương mù. Cái này đại biểu so với ánh sáng tội nghiệt màu đen càng nghiêm trọng hơn một bậc, đã ở trong kiếp này cũng trong vòng luân hồi kiếp này, tạo ra ác nghiệp to lớn mới sẽ như thế, dựa theo quy tắc của Đại Không tự, nhìn thấy người như vậy, không trực tiếp giết chết, cũng phải mang về nhốt trong Đại Không tự.

Cho nên hòa thượng da đồng này, mở Tuệ Nhãn Thông nhìn thấy sương mù màu đen sau lưng Tô Bằng, mới sẽ ngạc nhiên như thế.

Nếu như Tô Bằng biết những điều này, chắc chắn sẽ quát to một tiếng nằm cũng trúng đạn. Trên tay hắn mặc dù có vài mạng người, nhưng phần lớn đều là muốn giết mình trước, trong giang hồ lưỡi đao liếm máu, cũng không thể trách Tô Bằng được, người chết cũng chỉ có thể nói một tiếng bản thân học nghệ chưa tinh, chưa thể nói oán hận gì.

Nhưng mà giờ phút này, Tô Bằng sử dụng bí thuật Bắt Mồi, trong lúc vô tình hấp thụ hơn một nửa ác nghiệp trên người Thần Sử đội kim cô kia, sau đó lại liên tục giết hai Thần Sử. Căn cứ quy luật vận chuyển ác nghiệp, tự động gia tăng trên người Tô Bằng đã vấy bẩn ác nghiệp, kết quả khiến Tô Bằng từ thần thông Tuệ Nhãn Thông xem ra, khiến người khác có một loại cảm giác “Người này tội ác tày trời, nếu bây giờ không bắt hắn hoặc giết chết, về sau chắc chắn sẽ gây hại thiên hạ”.

Nói tới thì, mâu thuẫn bản thân Tô Bằng cùng Thích Duy Tín chỉ là hiểu lầm, nhưng mà bây giờ, đúng là nằm cũng trúng đạn, trở thành mâu thuẫn cực kỳ sâu sắc với Đại Không tự.

“A di đà phật...”

Thích Duy Tín nghe thấy sư huynh của hắn nói như vậy, không khỏi chắp tai, niệm một tiếng Phật hiệu, trong ánh mắt mang theo đề phòng cùng tiếc hận thâm sâu, nói với Tô Bằng:

“Nghiệp chướng của ngươi, ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là mới bước chân vào giang hồ, cho dù làm ác cũng có hạn, nhưng bây giờ xem ra, trong quá trình ngươi tu hành, không biết tàn sát bao nhiêu người, nếu như không phải là tàn sát, căn bản không thể nào tạo thành ác nghiệp thực chất như vậy, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, quả thực không bằng cầm thú, hôm nay mặc dù ta không thể đánh chết ngươi lần nữa, cũng nhất định phải phế bỏ võ công của ngươi, để ngươi đời này không thể bước chân ra khỏi Đại Không tự nửa bước!”

Bọn người Thích Duy Tín vốn xuất hiện ở nơi này, cũng không phải đặc biệt vì Tô Bằng mà đến, mà là năm người này một đường đi về hướng tây bắc, vì truy tìm tin tức người kia, trước khi bọn họ ra khỏi Đại Không tự, một vị trưởng lão trí tuệ hơn người tu hành Phật pháp có thành tựu ở trong tự, cho bọn họ một viên Cảm Duyên châu, dựa vào hạt châu này, bọn họ có thể ít nhiều cảm ứng được phương vị của người kia, chỉ là không phải rõ ràng như vậy mà thôi.

Bọn họ đầu tiên là từ Lâm Y một đường hướng tây bắc, cuối cùng đi đến một tiểu trấn bên ngoài rừng rậm nguyên thủy, sau khi nghe ngóng đôi chút, nghe nói trước sau có bốn nhóm người vào núi, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, năm hòa thượng Đại Không tự này cảm giác dường như có chút vấn đề, bèn cũng đi vào trong núi.

Kết quả bọn họ vào núi không bao lâu, đã bị một nhóm người công kích, chỉ là năm hòa thượng này võ công đều tu hành hết sức cao cường, không bị thương tích gì đã khống chế được đám người tấn công bọn họ, qua một phen dò hỏi, biết được đám người này thật ra là quân hậu viện của Chân Thần giáo, vào núi muộn hơn Tô Bằng một hai ngày, là vì đuổi theo người Chân Thần giáo, viện trợ cho bọn họ.

Bọn người Thích Duy Tín cũng không biết Chân Thần giáo gì, nhưng trực giác cảm giác nhóm người này dường như rất có vấn đề, lại thêm có chút mẫn cảm tôn giáo, hễ là một người tôn thờ một loại tôn giáo đều sẽ đặc biệt không chào đón người của tôn giáo khác, hơn nữa cũng cảm ứng được người kia hẳn là cũng vào trong núi, bèn dò hỏi ám hiệu giữa đám người Chân Thần giáo, tìm ở trong núi.

Năm hòa thượng này bởi vì võ công cao cường, cảm quan liên quan cũng nhạy cảm, trên đường đi đuổi theo các loại dấu vết, rất nhanh đuổi kịp tiến độ bọn người Tô Bằng, lúc bọn người Tô Bằng thám hiểm trong di tích Lỗ Ban ở trong bí cảnh, bọn họ đã liền phát hiện ám ký một đám người Chân Thần giáo trước đó để lại, một đường truy tìm, chờ ba người Tô Bằng từ trong bí cảnh đi ra, vừa vặn gặp phải bọn họ truy đuổi đến màn nước cửa động này, kết quả đón đầu gặp phải Tô Bằng.

Lúc này thấy trên người Tô Bằng quấn quanh ác nghiệp, năm hòa thượng này bây giờ thay đổi mục tiêu, thề phải ở chỗ này giết chết Tô Bằng hoặc là phế bỏ võ công của Tô Bằng.

Những tiền căn hậu quả này, Tô Bằng cũng không hiểu hết, chỉ là nghe Thích Duy Tín kia mở miệng nghiệp chướng, ngậm miệng súc sinh, trong lòng một trận bực dọc, hắn nghe đối phương nói chuyện, hẳn là có cách gì đó có thể nhìn thấy ác nghiệp trên người mình, bản thân nhưng mà cũng không có cách gì giải thích, ác nghiệp này cũng không phải do mình tạo ra.

Mà Thích Duy Tín, sớm có thành kiến với Tô Bằng, mặc dù là Tô Bằng giải thích, hắn sẽ không nghe cũng sẽ không tin, cho nên trận chiến này, e rằng không đánh không được.

“Tề huynh, cẩn thận một chút, ta thấy bộ dáng của bọn họ, dường như là người trong bát đại Kim Cương La Hán hộ pháp của Đại Không tự, nghe nói bọn họ tu hành công pháp thân thể cực kỳ lợi hại của Đại Không tự, cho dù bảo đao bảo kiếm cũng không thể mảy may đả thương những người này, hơn nữa bọn họ nhân số nhiều hơn chúng ta, e rằng khó đối phó.”

Sau lưng Tô Bằng, Thái Tuấn Hoa tiến lại gần một bước, thì thầm vào bên tai Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, có điều trong lòng cũng sớm đã không kiên nhẫn, từ sau nhiễm ác nghiệp, ác nghiệp kia ngấm ngầm biến đổi ảnh hưởng đến Tô Bằng, luôn khiến Tô Bằng cảm giác có chút bực bội, trong lòng đã sớm khó chịu từ lâu rồi, sớm muốn nhanh chóng đánh một trận cho đã tay.

Lúc này nhìn thấy năm hòa thượng đối diện này cũng không thể nào từ bỏ ý đồ, Tô Bằng cũng không muốn giải thích, hắn trực tiếp rút Vô Phong kiếm ra, nói:

“Muốn phế bỏ võ công của ta? Vậy cũng phải xem thử các ngươi có bản lãnh này hay không!”

Nói xong, Tô Bằng trong lòng mang theo oán khí hơi chút khó chịu, không hề nhiều lời, rút kiếm vọt về phía năm hòa thượng kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.