Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 335: Chương 335: Thân thể Cửu Dương, nội lực đột phá




Tinh thần của Tô Bằng vẫn duy trì sự tỉnh táo, mặc dù đang tu luyện nội công, nhưng cũng có thể chú ý tới một số chuyện bên ngoài.

Hắn mở mắt, nhận lấy dược vật mà Tôn Nhất Hao đưa tới, chỉ thấy dược vật này có màu sắc giống như máu, thoạt nhìn khiến người ta có chút cảm giác kinh khủng.

Có điều lúc này, Tô Bằng cũng chỉ có thể tín nhiệm Tôn Nhất Hao, đối phương không có lý do gì để hại mình, thân thể của mình hẳn là vẫn tồn tại một số tai hoạ ngầm, mặc dù không hiểu biết về y học cũng có thể cảm giác được, một ngày chỉ ngủ một giờ, nghe là biết tất nhiên không thể dễ chịu được.

Nhẹ thở một hơi, Tô Bằng cầm chén đá lên, uống sạch nước thuốc bên trong.

Nước thuốc này vào miệng, cũng không phải khó uống giống như là trong dự liệu của Tô Bằng, ngược lại thậm chí còn có một loại cảm giác giống như đồ uống được làm từ sữa mà Tô Bằng đã uống qua khi còn bé, chẳng qua là mùi vị thì có nồng hơn một chút.

Tô Bằng nuốt thứ nước thuốc nào vào bụng, lập tức cảm giác được, những thứ nước thuốc này tiến vào dạ dày của mình thì hiệu lực của thuốc không ngừng quanh quẩn ở bên trong lục phủ ngũ tạng của mình, tràng vị cùng với nội tạng của mình giống như là bị thiêu đốt.

“Sau khi uống thuốc, tiếp tục tu luyện nội công, nhiệt độ trong thùng tắm này sẽ càng lúc càng cao, cuối cùng đạt tới độ sôi trào, có điều độ dẻo dai của thân thể của ngươi bây giờ kèm thêm với nội lực của ngươi, cũng đủ để giúp ngươi chống đỡ, hạn chế duy nhất của ngươi chính là ý chí của bản thân."

Tôn Nhất Hao nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, hắn đưa bát thuốc trở về, tiếp tục nhắm mắt tu hành nội công.

Chẳng qua là lúc này, uy lực chén thuốc vừa rồi của Tôn Nhất Hao đã hiển lộ ra rồi, Tô Bằng lúc này cảm giác, thân thể của mình giống như là một quả cầu lửa lớn, không ngừng bốc lên từ đan điền của mình. Nội công trước kia của mình tuy là dương cương, nhưng lại đi theo một lộ tuyến cố định, nhưng mà quả cầu lửa trong thân thể lúc này lại trực tiếp dâng lên, dường như tất cả da thịt, kinh lạc, xương cốt thậm chí nội tạng bên trong thân thể của mình đều là để phục vụ cho quả cầu lửa này.

Tô Bằng chỉ có thể khống chế nội tức của mình, dựa theo lộ tuyến trước đây của mình để vận hành nội công, mà không bị ảnh hưởng của quả cầu lửa tồn tại trong thân thể lúc này/

Chẳng qua là, quả cầu lửa này, nhiệt độ không ngừng lên cao, dường như không ngừng đốt cháy kinh lạc cùng với xương cốt da thịt toàn thân của mình, so sánh với phía dưới, nước nóng hôi hổi trong thùng tắm, ngược lại còn giống như là đang hạ nhiệt độ cho mình, tuy rằng người bình thường ở bên trong có thể đã bị nấu cho nát, nhưng mà lúc này ngược lại khiến cho Tô Bằng thoải mái một chút.

Cứ như vậy, Tô Bằng cảm giác, quả cầu lửa trong thân thể của mình không ngừng tăng cao nhiệt độ, không ngừng phát triển biến hoá, giống như là muốn biến thành mặt trời, dâng lên từ đan điền của mình. Nhưng mà mỗi khi gặp phải một kinh mạch lớn, đều giống như muốn đem thân thể của mình nướng cháy, chỉ có không ngừng vận hành nội công mới có thể tiếp tục đun nóng quả cầu lửa này, để quả cầu lửa hư cấu này ' Hòa tan' kinh mạch nơi đó của mình thì mới dễ chịu được một chút.

Chẳng qua là lúc ' Hòa tan' chỗ kinh mạch kia, Tô Bằng rất thống khổ, giống như là có người dùng dao găm cạo cạo trên kinh mạch, quả thực không thể nói rõ.

Nhưng đến lúc này, Tô Bằng cũng chỉ có thể dựa vào ý chí mà chịu đựng.

"Thêm than!"

Tôn Nhất Hao thấy bộ dáng của bộ dáng, hướng về phía Mục Hiểu Tùng với Tô Xán đang đứng giúp bên cạnh mà hô. Hai thiếu niên liền tranh thủ thêm than củi đã chuẩn bị tốt vào trong chậu than phía dưới.

Dần dần, Tô Bằng tiến vào một loại trạng thái hoảng hốt, ở trong ý thức của Tô Bằng, cảm giác được thân thể của mình giống như là một thế giới đen ngòm lạnh như băng, mà ánh sáng duy nhất, chính là một quả cầu lửa trong bóng đêm.

Quả cầu lửa kia, hết sức khó khăn bay lên từ dưới đường chân trời, hễ nơi nào bị nhiệt lượng của quả cầu lửa chạm đến, thì băng cứng đen ngòm ở đó liền bắt đầu tan rã, bóng tối hắc ám bị xua tan biến thành nơi nóng bỏng.

Chẳng qua là sự sáng ngời nóng lên này chỉ chốc lát rồi lại biến thành tối sầm lại, giống như làm cho cái thế giới này bị chấn động thật lớn, toàn bộ thế giới cũng đang không ngừng rung động lắc lư, thậm chí vỡ vụn, giống như tùy thời đều sẽ bị hỏng mất.

Những tảng băng cứng hắc ám âm u ẩm ướt , cực kỳ ngoan cố kia, không ngừng khống chế quả cầu lửa này, khiến quả cầu lửa từ đầu đến cuối đều vẫn ở vị trí đường chân trời, mặc dù không ngừng xông lên nhưng cũng không cách nào hoàn toàn xông lên trời cao, xua tan những bóng tối hắc ám cùng với băng cứng này đi.

Mà lực lượng của quả cầu lửa, tựa hồ là có hạn, nó không ngừng chịu sự đè ép của ngoại lực, nhưng lực lượng của bản thân thì có hạn, Tô Bằng có một loại cảm giác, trong vòng một khắc nữa, quả cầu lửa này nếu không thể lao ra khỏi đường chân trời bay lên không trung thì sẽ không bao giờ lên được nữa.

Trong nháy mắt này, ý chí của Tô Bằng đã có chút ít mơ hồ, dường như sinh ra một tia tỉnh ngộ.

"Qủa cầu lửa kia, chính là hiệu lực của thuốc cùng với nhiệt độ sinh ra từ thùng tắm này mà ta thu nhận được, mà những tảng băng cứng cùng với bóng tối hắc ám kia... Chính là thương thế đang ẩn dấu trong người ta, thân thể của ta tuy rằng thoạt nhìn rất tốt, thậm chí đạt tới một loại trạng thái dương cương, nhưng trong thời gian dài không thể nghỉ ngơi đã tạo thành một số chỗ bị tích tụ nội thương, nếu thanh trừ chậm trễ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Khi toàn bộ thế giới đều bị băng cứng và bóng tối bao trùm cũng chính là ngày ta tử vong!"

“Mà quả cầu lửa này, chính là sức mạnh của dược vật cùng với châm cứu mà Tôn Nhất Hao dùng cho ta! Chỉ có để quả cầu lửa này xông lên trời cao, hòa tan tất cả bóng tối và băng đá ở nơi này thì những nội thương âm lãnh trên người ta mới có thể khỏi hẳn."

“Nhưng mà hiện tại xem ra, quả cầu lửa này dường như dược lực không đủ, không cách nào xông lên được..."

Trong lòng Tô Bằng, không khỏi xuất hiện cảm xúc nôn nóng.

“Ta bây giờ vận chuyển nội công, không ngừng cổ động quả cầu lửa này xông lên... Nhưng mà, đẳng cấp của nội công dường như còn chưa đủ... Còn chưa đủ..."

“Như vậy, liền để cho nội lực càng nhiều thêm một chút đi!"

Trong đầu Tô Bằng, chỉ có một ý niệm chính là làm cho quả cầu lửa biến ảo trong ý thức của mình kia, phá tan không trung!

Ý nghĩ này của hắn vừa thức dậy, thân thể hắn không tiếp tục thực thi từng bước một vận chuyển tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, mà là thi triển một chiêu Áo Nghĩa bên trong tâm pháp Dung Nham Kính Hồ...

Bộc phát!

Trong nháy mắt, nội lực dương cương tích lũy ở bên trong thân thể Tô Bằng liền giống như núi lửa bộc phát mà dâng lên trào ra.

“Đã xảy ra chuyện gì?"

Ở trong hiện thực, Tôn Nhất Hao cũng đang khẩn trương quan sát Tô Bằng, chỉ thấy nước trong thùng tắm đã hoàn toàn sôi sục, mà còn Tô Bằng lại vẻ mặt thống khổ, nhắm mắt ngồi ở trong đó, giống như không cách nào đột phá được.

“Chủ quan rồi! Vẫn là dược lực không đủ! Phải để hắn chuẩn bị một quả chu quả, hoặc là Long quy nội đan hai trăm năm mới được!"

Lúc này chóp mũi của Tôn Nhất Hao cũng đầy mồ hôi, hắn không ngừng nhíu mày, đi tới đi lui, không biết lúc này làm sao mới có thể trợ giúp được Tô Bằng.

Nhưng mà vào lúc này, trong thùng tắm bọt nước đang sôi trào bỗng nhiên thoáng cái càng trở nên kịch liệt hơn.

Tôn Nhất Hao cả kinh, nhìn lại Tô Bằng.

Trong màn hơi nước, Tôn Nhất Hao dường như nhìn thấy, ở giữa hai lông mày của Tô Bằng giống như có một vầng mặt trời đang sáng lấp lánh!

...

Tô Bằng dường như đã tiến vào không gian của ý thức, đột nhiên bùng nổ, chẳng qua là cảm giác được quả cầu lửa lớn trong ý thức kia giống như là bị cái gì cổ động, đột nhiên bộc phát, đẩy lùi tất cả lực cản áp lực cùng với chướng ngại. Giống như là núi lửa bộc phát vọt tới không trung!

“Oành!"

Một tiếng nổ vang vang lên bên tai Tô Bằng, lúc quả cầu lửa này bay lên bầu trời, tại đường chân trời, thế nhưng lại nhảy ra tám quả quả cầu lửa xếp thành một hàng thẳng tắp dựng đứng, từ đường chân trời sắp hàng đến ngay giữa không trung.

Chín mắt trời nhô lên cao!

“Oành!"

Một tiếng nổ vang, thế giới của Tô Bằng bị chín cái mặt trời bộc phát ra ánh sáng chói mắt, đem thế giới trong ý thức của hắn, toàn bộ biến thành một biển ánh sáng!

Tất cả băng đá bóng tối, trong nháy mắt, đều giống như bị làm cho bốc hơi, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Thế giới ý thức của Tô Bằng chỉ còn có dương quang sáng rực vô tận, ý thức của Tô Bằng như được tắm trong đó, cảm giác được một loại thể nghiệm trước nay chưa có.

lúc này có lẽ chính là thể nghiệm siêu cảm trong tôn giáo, hoặc là thể nghiệm đỉnh cao trong tâm lý học, Tô Bằng quả thực muốn vĩnh viễn ở trong cảm giác này, làm cho mình hòa tan ở trong ánh sáng nơi đây. Không bao giờ ra ngoài nữa...

“Tô Bằng! Tô Bằng!"

Chỉ là, bên tai Tô Bằng lại không ngừng vang lên tiếng gọi âm ỉ yếu ớt mỏng manh như tiếng muỗi kêu.

Ý thức của Tô Bằng lúc này đã hiện lên một tia linh quang.

“Đúng rồi, ta là đang tiếp thụ trị liệu của Tôn Nhất Hao... Hắn dường như đã nói qua, không được để cho ta đắm chìm ở bên trong ảo cảnh sau khi đột phá... Bây giờ, nơi này là ảo cảnh sao?"

Đắm chìm trong ánh sáng chói mắt, Tô Bằng dường như muốn để cho mình hòa tan ở trong đó, chợt nhớ tới.

“Nhưng mà... Cho dù có phải là ảo cảnh hay không... Ở đây rất thư thái, thật muốn vĩnh viễn ở lại chỗ này..."

Trong lòng Tô Bằng, sinh ra nỗi lưu luyến cùng với không muốn buông bỏ rất mạnh.

“Không! Không được! Tô Bằng, ngươi còn có người nhà! Ngươi ở lại chỗ này, có thể sẽ không bảo giờ tỉnh lại! Nhanh chóng ra ngoài, ngươi còn có người nhà, ông nội của ngươi vẫn còn đang ở trong nguy hiểm, ngươi còn phải giúp gia tộc khôi phục vinh quang!"

Đột nhiên, Tô Bằng nghe được bên tai mình vang lên thanh âm giống mình như đúc.

“Đúng rồi, ta còn có người nhà!"

Tô Bằng nghe xong, đột nhiên tỉnh táo lại.

Mà ánh sáng trong ý thức kia lại dường như không ngừng hấp dẫn lấy Tô Bằng, sự thức tỉnh lúc này nếu như không lập tức hóa thành hành động thì sẽ bị ánh sáng kia cắn nuốt mất.

Tô Bằng cố gắng làm cho mình thanh tỉnh, khống chế bản thân mình giãy dụa bay ra khỏi hào quang kia...

...

"Rút bớt than lại! Rút bớt than lại!"

“Tô Bằng, Tô Bằng!"

Ở trong hiện thực, Tôn Nhất Hao ở ngoài thùng tắm một bên chỉ huy Mục Hiểu Tùng cùng với Tô Xán dập bớt lửa, một bên không ngừng hô tên Tô Bằng.

Hắn trong lòng cũng là hết sức sốt ruột, hắn thật ra không có nói qua với Tô Bằng, phương pháp thân thể Cửu Dương chuyển hóa của hắn khả năng thành công chỉ có ba thành, bởi vì có năm thành khả năng là Tô Bằng không thể đột phá được sự ngăn cản cuối cùng, mà sau khi đột phá được sự ngăn cản cuối cùng thì lại còn có năm thành khả năng, Tô Bằng sẽ đắm chìm ở trong ảo cảnh đột phá được này, từ nay về sau vĩnh viễn bị lạc ở tại nơi đó, biến thành thân thể tuy có Cửu Dương, nhưng lại mất đi ý thức của mình, giống như người sống đời sống thực vật.

Tôn Nhất Hao lúc này, chỉ có thể không ngừng gọi tên Tô Bằng, để hắn tỉnh táo lại.

Mà còn Tô Bằng đóng chặt lại hai mắt, dường như không cách nào tỉnh lại được, tâm của Tôn Nhất Hao dần dần trầm xuống, chẳng lẽ Tô Bằng lúc này quả thật không thể nào tỉnh lại được nữa?

Nhưng mà vào lúc này, Tôn Nhất Hao bỗng nhiên cảm giác được một cổ nội lực dương cương cường đại đánh úp lại vào mình, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị bị nội lực trùng kích từ bốn phía, cuống quít rút lui vài bước.

Nước trong thùng tắm cũng bị tràn ra không ít, thậm chí có một chút nước cũng bị nhiệt năng khổng lồ này làm cho bốc hơi lên.

Tô Bằng nhẹ nhàng huy động cánh tay của mình, nhìn về phía Tôn Nhất Hao.

“Tô Bằng, ngươi tỉnh lại là tốt rồi, bây giờ cảm giác như thế nào?"

Tôn Nhất Hao thấy Tô Bằng đứng lên, tảng đá lớn trong lòng bỗng nhiên rơi xuống đất, hắn nhìn về phía Tô Bằng, hỏi hắn.

“Ta... Nội lực hình như đã đột phá."

Tô Bằng chậm rãi mở mắt, nói với Tôn Nhất Hao...

“Nội lực đột phá?"

Tôn Nhất Hao nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói:

“Thân thể Cửu Dương của ngươi đã luyện thành rồi?"

“Nếu không có chuyện gì bất ngờ... thì hẳn là vậy."

Tô Bằng mỉm cười nói.

Tôn Nhất Hao nghe xong, nhất thời nheo mắt lại, nhìn về phía Tô Bằng.

Khi hắn tận lực làm cho mắt mình nheo lại trở nên mê mẩn quan sát Tô Bằng, chỉ thấy đan điền ở bụng và huyệt Đàn Trung ở ngực lộ ra trong thùng tắm của Tô Bằng, còn có huyệt ấn đường ở trên trán và trên đỉnh đầu đều dường như mơ hồ phát ra ánh sáng.

“Cửu Dương Diệu Không! Quả nhiên là Cửu Dương Diệu Không!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.