Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 508: Chương 508: Thiên Phủ Hội




“Đỗ huynh, lúc này, kim chủ của ngươi hẳn là còn chưa rút khỏi thành Dương Đức, một khi đã như vậy thì chúng ta không bằng cho bọn hắn tranh thủ một chút thời gian, rồi lại gây ra một chút chuyện.

Tô Bằng nói với Đỗ Thu.

Đỗ Thu vừa mới thả thủ hạ của công tử ăn chơi này ra, chỉ là bảo kiếm của hắn cũng chưa từng lấy ra đã thu phục những người đó, nghe thấy lời của Tô Bằng, hắn nhẹ gật đầu, nói:

“Như thế cũng vừa vặn, không biết Tô lão đệ có ý kiến gì không?

Tô Bằng nghe xong khẽ mỉm cười, nhéo nhéo công tử ăn chơi đang giữ trong tay, khiến người này hét thảm một tiếng, Tô Bằng nói:

“Nếu người này đã rơi vào trong tay chúng ta, không bằng dẫn hắn đi đến quý phủ của hội trưởng Thiên Phủ Hội, đem mọi chuyện nói rõ, nhìn xem thử hội trưởng Thiên Phủ Hội kia sẽ phản ứng như thế nào?

Đề nghị này nếu nói ra với người giang hồ bình thường, có lẽ đối phương sẽ cảm thấy Tô Bằng điên rồi, người giang hồ bình thường cho dù là cường long sang sông cũng không dám vuốt râu hổ của cường hào bản địa.

Chẳng qua là Đỗ Thu kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng không thấy đề nghị này này có chỗ nào không ổn, gật đầu nói:

“Như thế cũng được, chúng ta phải đi Thiên Phủ Hội nhìn xem thử, hỏi một chút Đinh hội trưởng kia, có phải là Thiên Phủ Hội luôn luôn lừa gạt như vậy hay không.

Tô Bằng gật đầu, áp giải tên công tử ăn chơi trong tay, Đỗ Thu thì tóm một thành viên của Thiên Phủ Hội trên mặt đất lên, hỏi rõ phủ của hội trưởng ở nơi nào, hai người liền áp giải tên công tử ăn chơi này đi đến phủ hội trưởng.

Đằng sau có không ít dân chúng bản địa của thành Dương Đức, thấy có anh hùng dám đối đầu với Thiên Phủ Hội, nhất thời có người vỗ tay khen ngợi. Thiên Phủ Hội vốn thanh danh cũng chỉ bình thường, chẳng qua là ngại phải thế lực to lớn, những dân chúng này giận mà không dám nói gì, lúc này thấy có người không sợ Thiên Phủ Hội mà đi tìm phiền toái, bọn họ đương nhiên là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện. Dù sao cũng chả trách đến trên đầu bọn họ được, liền cũng theo đuôi đi ở sau lưng bọn người Tô Bằng, cùng nhau đi tới.

Chỉ là lần đi này cũng không vội, người xem náo nhiệt đằng sau lại càng ngày tụ tập càng nhiều, đi được một hồi, nhân số quần chúng vây xem đằng sau đã lên đến hơn ngàn người... Hơn nữa không ít người biết tin tức, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, từ các hướng trong thành Dương Đức lao tới.

Bên trong đám người xem náo nhiệt ở nơi này, cũng có mấy thiếu hiệp của Thục Sơn phái, mấy thiếu hiệp này lúc này sắc mặt lại rất khó coi.

“Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng này cũng quá gây sự rồi, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, Đỗ Thu kia cũng vậy. Hắn không phải là người từng trải sao? Không biết chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không sao? Sao lại làm ra chuyện lớn tới như vậy? Thế nhưng lại tụ tập nhiều người như vậy, một khi không cẩn thận, sợ là có thể xảy ra dân biến!

Lý Ngọc Quỳnh bên trong quần chúng vây xem, thấy một màn như vậy không khỏi lên tiếng oán giận.

Ngọc Quỳnh sư huynh, chuyện này sợ là không thể tốt đẹp được rồi... Ầm ĩ lớn như vậy, cho dù là xuất phát từ mặt mũi của Thiên Phủ Hội, thì cũng không thể để cho Trảm Thủy Kiếm Đỗ Thu cùng với Huyết Thủ Ma Kiếm sống tốt lành được. Hội trưởng Thiên Phủ Hội được coi như là sư thúc của chúng ta, đến lúc đó chúng ta giúp bên nào đây?

Sư đệ của Lý Ngọc Quỳnh nhìn Lý Ngọc Quỳnh nói.

Làm cho lớn như vậy... Chúng ta còn có thể làm sao đây? Giúp tình không giúp lí chứ sao!

Lý Ngọc Quỳnh trong miệng nói, bọn họ biết rõ, sư tổ sư thúc ở tầng cao trong Thục Sơn Kiếm Phái đều rất coi trọng thành Dương Đức này, hội trưởng Thiên Phủ Hội Đinh Hoành Vũ là đệ tử của Thục Sơn Kiếm Phái, thành Dương Đức này chỉ cần ở trong tay Đinh Hoành Vũ, chính là một nửa thuộc về Thục Sơn, bọn họ thân là đệ tử Thục Sơn tất nhiên không thể để cho thành Dương Đức bị xao động gì.

Chẳng qua là lúc này trong lòng Lý Ngọc Quỳnh đã có chút thoáng hận Tô Bằng. Tại sao có thể gây sự như vậy, nhóm người bọn hắn lần này ra ngoài, chỉ là mang đến cho sư thúc Đinh Hoành Vũ tin tức của môn phái, bảo hắn thời gian này vẫn cố duy trì ổn định thành Dương Đức, một thời gian ngắn sau Thục Sơn Kiếm Phái có thể có hành động lớn. Nhưng mà Tô Bằng cùng với Đỗ Thu lần này làm ra chuyện này, cũng giống như là hắn không có làm tốt được chuyện được giao, đến tai môn phái có lẽ sẽ không có công trạng gì quá.

Có điều bọn hắn cũng không có biện pháp gì cả, chỉ có thể đi theo đám người xem náo nhiệt, đi đến phủ hội trưởng của Thiên Phủ Hội.

Thật ra thì phủ hội trưởng, cách tửu lâu Tô Bằng và Đỗ Thu vừa rồi mới động thủ cũng không tính là xa, Tô Bằng cùng với Đỗ Thu áp giải tên công tử ăn chơi kia, không bao lâu đã đi tới.

Lúc này, quần chúng tụ tập vây xem sau lưng Tô Bằng cùng với Đỗ Thu, đã sợ là không dưới hai ba ngàn người, một mảnh đông nghìn nghịt, những người này bình thường cũng có chút oán giận với Thiên Phủ Hội. Lúc này thấy đã có anh hùng hảo hán tìm đến Thiên Phủ Hội, mặc dù không dám lớn tiếng trầm trồ khen ngợi nhưng cũng yên lặng tới đây vây xem để biểu thị ý ủng hộ.

Mà còn Thiên Phủ Hội, rốt cuộc đã có phản ứng.

Ít nhất ba trăm tên hán tử Thiên Phủ Hội mặc áo đen đội khăn đỏ, cầm mộc côn trong tay, không biết từ nơi nào lao ra, xông vào phía sau đám người quần chúng vây xem này, cũng không để ý nam nữ lão ấu gì cả gặp người liền đánh.

Trong lúc nhất thời, quần chúng vây xem phía sau cùng với bọn tay chân của Thiên Phủ Hội huyên náo đến gà bay chó chạy, đâm quàng đâm xiên không ai bình tĩnh được.

Những người vây xem kia nhưng lại không biết động thần kinh gì, tuy rằng bị đánh nhưng không bỏ chạy đi mà là tìm vị trí khá xa vây xem.

Bọn tay chân áo đen của Thiên Phủ Hội cũng coi như có giữ kiềm chế, chỉ cần đưa bọn họ đuổi xa khỏi phủ hội trưởng của Thiên Phủ Hội một khoảng cách nhất định cũng không tiếp tục đuổi đánh nữa, ngược lại còn xoay người lại bao bọc vây quanh Tô Bằng cùng với Đỗ Thu.

Dẫn đầu đám tay chân áo đen này, là một nam nhân mặc y phục tơ lụa màu xanh, dường như người mặc loại y phục này, cũng đều là người ở tầng lớp cao bên trong Thiên Phủ Hội.

Chỉ thấy hắn lúc này lạnh lùng nhìn hai người Tô Bằng cùng với Đỗ Thu, trong miệng nói:

Hai vị, các ngươi tụ tập quần chúng gây chuyện, suýt nữa đã kích khởi dân biến, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Thiên Phủ Hội của chúng ta chỉ là bày cho có, sẽ không giết người được sao?

Ha ha, công đạo tự tại lòng người, người của Thiên Phủ Hội các ngươi làm ra chuyện không có đạo nghĩa, còn sợ có người đến hỏi đến sao?

Tô Bằng cười một tiếng, sau đó kéo tên công tử ăn chơi trong tay mình qua, nói:

Hôm nay mời công tử của hội trưởng quý hội, cố ý muốn gặp mặt Đinh hội trưởng của các ngươi một lần.

Công tử? Công tử gì cơ?

Người áo xanh kia không có kịp phản ứng, mà còn tên công tử ăn chơi kia cánh tay bị đau không dứt, lớn tiếng chửi bậy nói:

Đồ khốn kiếp! Ngay cả ta cũng nhận không ra sao? Nhanh đi gọi cha ta tới cứu ta đi!

Người áo xanh mở to hai mắt nhìn, lúc này mới nhìn ra, người hai má sưng đỏ như heo, tóc tai bù xù như tên khất cái còn bị què một chân ở trong tay Tô Bằng kia, lại là công tử của hội trưởng nhà mình sao?

Thiếu gia... Làm sao ngươi lại biến thành như vậy?

Trong lòng người áo xanh giật mình, đây là thiếu gia tự xưng là anh hùng phong lưu kia của nhà mình sao?

Bớt con mẹ nó nói nhảm đi, mau gọi cha ta tới đây đi! Đau chết ta!

Công tử ăn chơi bị Tô Bằng đánh cho thành đầu heo lúc này, cánh tay cùng với trên đùi bị đau không ngớt, không ngừng kêu đau nói.

Người áo xanh không dám chậm trễ, hắn cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, đành phải để cho thủ hạ bao vây hai người Tô Bằng cùng với Đỗ Thu trước, còn mình thì tiến vào trong thành chủ phủ để bẩm báo.

Không bao lâu, người này ra ngoài, sắc mặt âm trầm, tựa hồ bị người khiển trách, hắn nhìn hai người Tô Bằng cùng với Đỗ Thu liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, nói:

Hội trưởng mời hai vị đi vào trong phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.